"A!" An Nhiên thét chói tai.
Trương Hợp Hoan cũng kêu lên, vốn nên kêu là cậu, An Nhiên kéo quần cậu xuống, còn đập mặt vào chỗ yếu hại của mình, cái này quả thực chính là quấy rối tình dục trắng trợn, không là vì cô là nữ là mà có thể dùng la hét để che dấu xấu hổ, cũng không phải ai thanh âm lớn thì người đó có lý, cậu mới là người bị hại.
Trong quá trình thang máy đi lên sinh ra siêu trọng, An Nhiên quỳ ở trên đất không đứng lên được, mà không những đứng không lên, thân thể còn đè chặt Trương Hợp Hoan vào vách thang máy phía sau.
Trương Hợp Hoan hai tay giữ chặt tay cầm, sau lưng cùng đầu tựa chắc vào vách thang máy, chỉ còn cái quần sịp, quần thể thao bị tuột đến cổ chân, mắt nhắm lại, cực kỳ giống nhẫn nhục chịu đựng.
Thang máy sau khi điên cuồng vọt lên tới tầng cao nhất căn bản không có ngừng lại gì, lập tức thay đổi phương hướng mà rơi xuống hướng phía dưới, tốc độ lần này nhanh hơn so với vừa rồi, đến cái quần sịp của Trương Hợp Hoan cũng bị gió thổi phồng lên. An Nhiên sao còn quản được cái gì khác, ôm chặt lấy đùi của Trương Hợp Hoan, mặt dán ở trên người cậu, nhắm hai mắt lại, bộ dáng mặc cho số phận.
Trong phòng quan sát rốt cuộc có người thấy được hình ảnh trong thang máy, nhìn thấy bên trong hình như có một nam một nữ đang làm gì đó, bởi vì quá tối nên không thấy rõ dung mạo, bất quá tư thế cơ thể của hai người không thể không làm cho người ta miên man bất định, nhưng vẫn có bảo vệ ý thức được đã xảy ra chuyện, lập tức thông báo cho bên bảo trì thang máy, một đám người liền chạy về phía thang máy.
Thang máy rơi xuống đến giữa tầng năm và sáu thì ngừng lại, theo thang máy ngừng lại, điện lại khôi phục một cách thần kỳ.
An Nhiên tóc che mặt, nhìn cũng không dám nhìn Trương Hợp Hoan, đứng lên chạy qua bên kia nắm lấy tay cầm, Trương Hợp Hoan cúi người kéo quần lên, nhưng cũng bị kẹt ở giữa do bị An Nhiên kích thích.
Hai người đều không nói chuyện với nhau, Trương Hợp Hoan nhặt điện thoại di động của An Nhiên rơi ở trên đất lên, phát hiện màn hình đã bị vỡ, đưa cho An Nhiên: "Di động của cô."
An Nhiên nhận lấy cất vào túi, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần, cái không khí này thật sự là quá xấu hổ.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm: "Bên trong có người không?"
Trương Hợp Hoan nhanh trả lời: "Có người, có người, tôi ở bên trong!"
An Nhiên nhanh trả lời theo: "Tôi cũng ở đây!"
"Không cần lo lắng, chúng tôi tới cứu mọi người."
Thang máy lại bắt đầu đi xuống.
An Nhiên gấp đến dậm chân: "Sao lại thế này, cái thang máy nát này đến cùng là sao vậy? Có thể dừng lại không?"
Trương Hợp Hoan thì nhìn thấy chỉ sổ hiển thị số tầng đã khôi phục bình thường, trên nút thang máy đã sáng lên ở B1.
Thang máy đến tầng B1 thì dừng lại, cửa thang máy tự động mở ra, nhắm chừng thời gian hạn định thẻ thang máy hỏng có tác dụng đã qua, Trương Hợp Hoan từ bên trong chạy nhanh ra ngoài, nhìn thấy An Nhiên còn đứng ở bên trong, nhịn không được nhắc nhở cô: "Bị dọa ngốc rồi à? Chạy nhanh ra đi!"
An Nhiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng từ bên trong chạy ra, hai người sóng vai nhìn thang máy, nơi này là bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trải qua một lần thót tim này, An Nhiên đã muốn trễ giờ làm, Trương Hợp Hoan đề nghị đi thang máy khác để lên tầng 29, chuyện vừa rồi đã tạo thành bóng đen tâm lý cho An Nhiên, cô hiện tại vô luận thế nào cũng không dám đi thang máy, mà nếu không đi thang máy thì chỉ có thể leo thang bộ trực tiếp tới tầng 29.
Trương Hợp Hoan nói: "Không bằng cô đi thang bộ, tôi đi thang máy."
An Nhiên nhìn cậu, cảm giác thằng nhãi này có chút không trượng nghĩa, mắt thấy Trương Hợp Hoan đi vào thang máy khác, An Nhiên do dự hồi lâu vẫn không đủ dũng khí lại đi thang máy, cô quyết định đi thang bộ.
Nhìn nhìn thời gian, cách phát sóng chỉ còn lại có 15 phút, 15 phút phải leo 29 tầng lầu, cái này đối với cô mà nói cũng là một khiêu chiến không nhỏ, mà chết người là cô lại đang đi giày cao gót.
An Nhiên đi giày cao gót leo thang bộ, đi 7 tầng đã không chịu nổi, giày cao gót của cô rất cao, chỉ có thể cởi giầy, đi chân không leo lầu, không cẩn thận lại đụng ngón chân vào bậc thang, đau đến An Nhiên kêu thảm thiết một tiếng, đặt mông ngồi ở trên bậc thang, nhớ tới tới 22 tầng lầu chưa đi, nhắm chừng mình căn bản không hy vọng đi lên nổi rồi, muốn điện thoại thì điện thoại cũng rơi hỏng rồi.
An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Hợp Hoan! Đều là khốn kiếp này làm hại!"
"Ai kêu tôi đó?"
Trương Hợp Hoan từ phía trên đi xuống, cậu đi thang máy tới tầng 8 thì ngồi ở nơi đó chờ, nhắm chừng An Nhiên tám chín phần mười là đi không nổi, quả nhiên đã bị cậu đoán trúng.
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan: "Cậu không phải ngồi thang máy sao?"
"Tôi lo lắng phát sinh sự cố." Trương Hợp Hoan nhìn hai chân An Nhiên: "Nếu không đi thì sẽ không kịp."