Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 331 - Chương 331: Chơi Trò Thót Tim (3)

Chương 331: Chơi trò thót tim (3) Chương 331: Chơi trò thót tim (3)

Trương Hợp Hoan giống như thấy được máy nhảy lầu ở trong khu trò chơi, ban đầu chính là chơi như vậy, đầu tiên là chậm rãi đi lên trên, sau đó đình chỉ, chấn hai cái, trượt nhẹ xuống, đình chỉ, rồi mới rơi thẳng xuống, mấu chốt là máy nhảy lầu có cơ chế an toàn, hai người bọn họ thì không có.

An Nhiên gương mặt vốn đã trắng nay càng trắng bệch ra, ngay cả một chút màu máu cũng nhìn không thấy.

Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nhớ tới chuyện cô nhảy lầu năm đó, tiêu rồi, mình sao lại quên chuyện quan trọng như vậy, cô ta chính là nhảy lầu mà chết, mình chơi thang máy với cô ta căn bản chính là chuột trêu mèo, không có việc gì đi tìm kích thích mà.

Trương Hợp Hoan nhắc nhở An Nhiên: "Nắm chặt, chơi máy nhảy lầu chưa?"

An Nhiên gật gật đầu: "Tôi thích!" Thanh âm có chút rung rung.

Trương Hợp Hoan trong lòng nói thích cái con mẹ cô, sợ tới mức thanh âm cũng run lên, hy vọng cô sẽ không đái ra quân, liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, đại khái sẽ không đái ra quần, người ta mặc là váy.

Trong lòng đột nhiên hẫng một cái, cảm giác không trọng lượng đột nhiên tới, thang máy rơi thẳng xuống từ lầu 33, Trương Hợp Hoan kêu to lên: "Cái đệch! Tôi không chơi!"

An Nhiên cũng hét rầm lên, váy của cô trong khi cấp tốc rơi xuống đã bốc lên, lộ ra hai cái đùi đẹp thẳng tắp trắng như tuyết, ngay cả phần ren của nội y cũng có thể thấy được.

Trương Hợp Hoan một bên hét lên một bên nhìn sang bên cạnh, liếc nhìn mà không thể rời được, không thể tưởng được phong cảnh mà mình nhìn thấy cuối cùng ở thế giới này lại là phong cảnh dưới váy của An Nhiên.

An Nhiên hai tay bám chặt lấy tay cầm, phát ra tiếng thét chói tai đủ để xuyên thấu trần thang máy, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Trương Hợp Hoan không đúng, lúc này mới ý thức được hai đùi lạnh lạnh, nhanh bỏ ra một tay đi đè váy xuống.

Trương Hợp Hoan trong lòng nói chết đến nơi còn chú ý cái này, thực xem mình là Marilyn Monroe sao?

Thang máy đang cao tốc rơi xuống đột nhiên hạ tốc độ, An Nhiên không cần đè váy cũng tự nhiên rủ xuống, Trương Hợp Hoan nhìn số tầng, bọn họ đã một mạch rơi xuống 6 tầng, thang máy bắt đầu đi xuống từ từ.

An Nhiên tức giận nhìn Trương Hợp Hoan: "Cậu quay mặt qua chỗ khác!"

"Chị gái, chị có bệnh à, đây là lúc nào vậy, chị có cởi hết tôi cũng không có hứng thú, có cái gì quan trọng hơn mạng của tôi chớ."

"Cậu nói cái gì? Cậu dám lặp lại lần nữa…" Đèn thang máy lại tắt, trong thang máy lại tối đen như mực.

Trương Hợp Hoan nói: "Tốt rồi, tôi có hứng thú rồi đó, hiện tại cô hài lòng chưa, cái gì cũng không nhìn thấy."

"Trương Hợp Hoan, đều là cậu làm hại."

Trương Hợp Hoan nói: "Cô phải cẩn thận lời nói, nếu không phải lấy văn án cho cô, tôi làm sao mà lên thuyền tặc…"

Thang máy chấn động một cái, hai người đều dừng nói chuyện.

An Nhiên nhỏ giọng nói: "Hình như ngừng rồi."

"Không phải hình như, chính là ngừng, hẳn là đến cuối rồi, chúng ta nhìn xem có biện pháp nào đi ra ngoài hay không."

An Nhiên lấy ra di động mở đèn pin, ánh sáng chiếu ở trên mặt Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nhắm mắt lại: "Cô có bệnh?"

"Sao lại nói với thầy của mình như vậy?" An Nhiên tức giận nói, tạm thời thoát ly hiểm cảnh, rốt cuộc đã có chút sức lực. Cô giơ di động rọi cửa thang máy, Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô ngàn vạn đừng ấn nút lung tung.

An Nhiên hô về phía cửa thang máy: "Có người không? Tôi bị nhốt ở trong thang máy!"

Trương Hợp Hoan trong lòng nói không phải còn có tôi sao? Chẳng lẽ tôi không tính là người?

An Nhiên cho rằng thang máy đã dừng ổn, đi cửa vỗ vỗ cửa thang máy.

Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô nên trở lại nắm tay cầm, đề phòng lại có tình huống, An Nhiên không quan tâm tới cậu, tiếp tục gõ cửa, đột nhiên thang máy bắt đầu đi lên, An Nhiên bị dọa giật mình, đánh rơi điện thoại trên sàn, dừng ở dưới chân Trương Hợp Hoan, ánh sáng từ dưới chiếu lên trên mặt cậu trông có vẻ cực kỳ âm hiểm quỷ dị.

An Nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, đưa tay chộp lấy tay cầm nhưng lại chộp hút, thang máy lại giống như phát điên mà cao tốc đi lên phía trên.

An Nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Trương Hợp Hoan, khoảng cách ngắn như vậy giờ phút này lại có vẻ xa xôi như thế, cô đang hoảng nên không để ý cái gì nữa, hai tay đưa về phía trước, giống như người bị ngộp nước bắt lấy cọng cỏ cứu mạng mà bắt lấy Trương Hợp Hoan.

Cô lại có thể chụp trúng quần của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan hôm nay mặc là quần thể thao không dây lưng, bị An Nhiên kéo như vậy dĩ nhiên sẽ tuột xuống phía dưới.

Trương Hợp Hoan kêu thảm một tiếng, cái này là chuyện gì vậy, cua gái không xong còn chịu lỗ mà, An Nhiên đang lảo đảo theo cái quần của Trương Hợp Hoan tuột xuống mà thịch một tiếng quỳ gối trên sàn thang máy, mặt trực tiếp áp vào trên quần lót của Trương Hợp Hoan, cảm thấy mặt bị thứ gì đó chống vào.

Bình Luận (0)
Comment