An Nhiên nhịn không được cười nói: "Ê răng mà, giữ lại dỗ bạn gái của cậu đi." Nhìn thấy thời gian trực tiếp đã sắp đến, cầm lấy văn án, chuẩn bị xuất phát.
Trương Hợp Hoan đi cô tới cửa, mấy ngày gần đây đều đi thang máy cùng An Nhiên, hai người tiến vào trong thang máy, An Nhiên nói: "Cậu vẫn chưa ra khỏi bóng đen tâm lý của sự kiện lần đó à?"
Trương Hợp Hoan nói: "Vẫn ổn." Cậu dùng bút ký tên, ở cuối văn án thêm một hàng mà mình vừa mới nói, thời điểm đi ra thang máy đưa cho An Nhiên.
An Nhiên nói: "Làm điều thừa." Lại ném cho cậu.
Trương Hợp Hoan đi theo cô đến gần phòng trực tiếp, đạo diễn Từ Thế Bình lại xác định với An Nhiên một chút bản thảo hôm nay, An Nhiên tiến vào phòng trực tiếp bắt đầu phát "Dự báo thời tiết".
Trương Hợp Hoan cách lớp thủy tinh nhìn An Nhiên, trong lòng có chút kỳ quái, ngoại hình của cô ta tốt như vậy, vì sao lại lựa chọn công tác ở đài phát thanh? Nhớ cô ta trong quá khứ là lăn lộn trong giới điện ảnh, chẳng lẽ kiếp sống giải trí của cô ta còn chưa có bắt đầu? Nếu không đi giới điện ảnh, cô ta có phải ba năm sau sẽ không nhảy lâu hay không?
Tuy đang lúc thu quang, mọi người cũng phải phòng ngừa chu đáo, thời tiết như vậy, đừng quên mang theo một cây dù, có thể chống cái nắng hè chói chang, cũng có thể che lá rụng, cũng có thể chắn gió che mưa cho người trong lòng, tôi là An Nhiên, chúc ngài cùng người nhà hạnh phúc bình an.
Trương Hợp Hoan vui vẻ, An Nhiên tuy không lấy bản thảo của cậu, nhưng vẫn nhớ nguyên vẹn không sai chút nào, cô ở phương diện này cũng rất có thiên phú, nhớ tới sau khi An Nhiên tiến vào giới điện ảnh, bản lĩnh nhớ lời thoại của cô rất được khen ngợi, xem ra là có liên quan tới trí nhớ siêu tốt của cô.
An Nhiên đi ra, Trương Hợp Hoan chạy tới đưa cho cô chén trà, vị tiểu đệ này là cực kỳ xứng chức.
Đạo diễn Từ Thế Bình đi tới, hỏi An Nhiên sao ở cuối cùng tự tiện thêm một câu, An Nhiên giải thích chính là muốn cho "Dự báo thời tiết" thêm chút mềm mại, không khí không quá trầm lặng giống như trước đây.
Thời điểm đi ra phòng trực tiếp, lại nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trời vẫn đang nắng, An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan nói: "Tôi đã nói cậu làm điều thừa rồi mà."
Trương Hợp Hoan nói: "Trời mưa cô sẽ theo họ tôi, tôi đã biết."
An Nhiên nói: "Nằm mơ đi!"
Trương Hợp Hoan là người rời khỏi cuối cùng, thời điểm đi ra đài truyền hình Đại Hạ đã là 5 giờ 50 chiều, bầu trời vẫn có ánh mặt trời chiếu khắp làm cho ngay cả chính cậu cũng hoài nghi tin tức mà App Centurion đề cử là tin tức giả, mới vừa đi ra cửa lớn đã nhận được điện thoại của An Nhiên.
"Trương Hợp Hoan, cậu xem diễn đàn phát thanh và truyền hình, người ta đều nói là tôi đã nói lời thừa, văn vẻ không đúng chỗ, dự báo thời tiết thì dự báo thời tiết, làm canh gà tâm linh gì đó, nói tôi không chuyên nghiệp chút nào."
Trương Hợp Hoan nói: "Lúc này vẫn chưa tới giờ mà, tôi nhắm chừng 6 giờ 15 sẽ gió nổi mây phun, cô nhanh về nhà đi, chiếc Porche của cô gầm rất thấp, vạn nhất nước ngập là cô sẽ phải đi tàu ngầm đó."
"Cậu nguyền rủa tôi à! Trương Hợp Hoan, tôi để quên đồ, cái hộp giấy để ở trên bàn đó, cậu chạy trở về lấy giúp tôi với, tôi đang lái xe trở về, chúng ta gặp ở cửa Đại Hạ."
"A, trời muốn mưa!"
An Nhiên đã cúp điện thoại.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, cô ta thực xem mình là tiểu đệ mà, nhìn nhìn bên ngoài cũng không giống trời muốn mưa, cậu trở lại lấy cái hộp giấy trên bàn An Nhiên.
Thời điểm lại rời khỏi Đại Hạ, nhìn thấy trời đã âm u, bên ngoài tiếng gió gào thét, trong giây lát trời biến tối đen, Trương Hợp Hoan nhìn nhìn thời gian, hiện tại là 6 giờ 15, thần mà! Nhân lúc trời còn chưa mưa, cậu liền chui vào phòng trực.
Bên ngoài gió rất lớn, từ biên độ tán cây đong đưa cho thấy nhắm chừng phải tới cấp 10, cát bay đá chạy, mưa cũng đã rơi xuống, nháy mắt thế giới bên ngoài đã mơ hồ.
Trương Hợp Hoan trong lòng nói An Nhiên là phải theo họ mình rồi, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài người đi đường vội vội vàng vàng chạy đi, xe con thì lái thật sự thong thả.
Cậu nhìn thấy một chiếc Porche màu trắng từ đường đối diện lái lại đây, cách quá xa nhìn không thấy biển số xe, bất quá hẳn là An Nhiên, bất quá bởi vì tình hình giao thông không tốt, nhất thời vẫn chưa thể đi qua.
Trương Hợp Hoan còn đang do dự có nên đi quá đó hay không, đột nhiên nhìn thấy một tấm biển quảng cáo ở nóc tòa nhà đối diện bị gió thổi rơi xuống, vừa vặn nện ở ngay nóc chiếc Porche.
Trương Hợp Hoan trợn mắt há hốc mồm, không thể nào! An Nhiên không phải ba năm sau mới nhảy lầu tự sát sao? Sao hôm nay lại bị một tấm biển quảng cáo rơi trúng vậy, thảm rồi, biển quảng cáo lớn như vậy, không chừng bị ép thành bánh thịt rồi.