Trương Hợp Hoan không biết thế nào lại nghĩ đến bánh bà vợ (một loại bánh ở Quảng Đông), không lẽ cũng sẽ như thế này? Cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa chạy ra bên ngoài, mưa rất lớn nên không có người ai đi theo qua, chỉ băng qua con đường, cả người Trương Hợp Hoan đã bị mưa xối ướt đẫm.
Nhìn thấy phía dưới biển quảng cáo còn có ánh đèn lập lòe, Trương Hợp Hoan nhìn vào trong khe hở, dù sao nóc chiếc Porche cũng đã bẹp, không biết An Nhiên bên trong còn sống hay chết.
Trương Hợp Hoan chui vào, nghe thấy bên trong có tiếng kêu cứu, Trương Hợp Hoan kéo cửa xe nhưng cửa xe bị móp méo kẹt không mở ra được, Trương Hợp Hoan nhìn thấy An Nhiên bên trong xe, tóc tai bù xù, bất quá không thấy trên mặt có máu, hy vọng cô ta không bị thương.
Trương Hợp Hoan nhìn nhìn xung quanh, vừa vặn có một viên gạch, cậu cởi áo khoác quấn quanh tay phải, nhặt viên gạch lên, phất tay ra hiệu An Nhiên tránh xa một chút, sau đó dùng lực đập lên cửa kính xe, đập liên tục mấy cái thì mới có thể đập nát được cửa kính xe, Trương Hợp Hoan liền dọn dẹp mảnh vụn thủy tinh của cửa kính xe.
Thanh âm An Nhiên trở nên rõ ràng hơn: "Mau cứu tôi ra ngoài…"
Trương Hợp Hoan nói: "Cô bò ra bên ngoài đi!"
An Nhiên nói: "Chân tôi bị kẹp."
Trương Hợp Hoan không có biện pháp, chỉ có thể chui vào bên trong xe, đưa tay sờ đùi An Nhiên, trắng mịn mềm mại xúc cảm không tệ, nhưng hiện tại không phải thời điểm cảm thụ.
An Nhiên nói: "Chân trái, cậu sờ đùi phải của tôi làm gì?" Trương Hợp Hoan lại đi sờ chân trái của cô, cái cảm xúc da thịt này thật không tệ, hưởng thụ mà.
An Nhiên vừa thẹn vừa gấp: "Bắp chân chứ không phải đùi!"
Trương Hợp Hoan lại sờ xuống dưới, cảm giác không sờ thấy máu, đụng đến giầy An Nhiên, giữ lấy giầy của cô ta rồi bảo cô thử rút chân ra khỏi giầy.
An Nhiên thử một chút thì đã có thể thành công rút chân trái khỏi giầy, lúc này đỉnh đầu phát ra tiếng kèn kẹt, nó xe đã biến hình, hơn nữa còn đang sụp xuống với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.
Trương Hợp Hoan thầm kêu không ổn, nhấc chân đá mạnh vào cửa phụ, một cước này đá văng cửa xe ra, cậu liền chui ra khỏi xe, An Nhiên cũng theo sau chui ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi xe, biển quảng cáo giống như Thái Sơn áp đỉnh mà đè sập xuống, Trương Hợp Hoan nhìn thấy không ổn đang chuẩn bị hô thời gian tạm dừng, thì lúc này có một trận gió mạnh thổi qua, biển quảng cáo lại có xu hướng dựng lên.
Tận dụng thời cơ, Trương Hợp Hoan kéo An Nhiên liều mạng chạy ra bên ngoài, hai người vừa mới chạy ra khỏi phạm vi biển quảng cáo bao trùm, biển quảng cáo bị gió lớn thổi nghiêng 60 độ đã lại đổ ập xuống hoàn toàn đè lên trên chiếc Porche, thủy tinh vỡ vụn bay tán loạn ra xung quanh.
Trương Hợp Hoan ôm An Nhiên vào trong ngực, hai tay bảo vệ thân thể của cô, vô số mảnh thủy tinh bắn lên trên người cậu như là mưa rào.
An Nhiên kinh hồn chưa định ôm chặt lấy Trương Hợp Hoan, tuy không khóc, nhưng thân hình không tự chủ được mà run rẩy.
Trương Hợp Hoan vuốt ve tóc của cô nói: "Không có việc gì, không có việc gì, có tôi ở đâu."
Trương Hợp Hoan che chở An Nhiên đi tới phòng trực của đài, lúc này An Nhiên mới nhìn thấy trên người Trương Hợp Hoan cắm đầy mảnh thủy tinh, vừa rồi nếu không phải cậu ta che cho mình, chỉ sợ mặt mình đã bị mảnh thủy tinh vỡ băm nát rồi, cô hiện tại chỉ có trên mu bàn tay bị hai vết thương không nặng, còn Trương Hợp Hoan thì không may mắn như vậy, trên người cùng mặt đều bị thương khá nhiều chỗ, máu tươi còn đang chảy không ngừng.
An Nhiên khẩn trương, nói bảo vệ ở phòng trực hỗ trợ gọi 120, đưa Trương Hợp Hoan đi bệnh viện phụ cận, Trương Hợp Hoan biết mình chỉ bị thương ngoài da nên bảo cô không cần quá lo lắng.
Trận thời tiết đối lưu này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, 6 giờ 50 là gió dừng mưa dứt, bên ngoài một mảng hỗn độn.
Trương Hợp Hoan bảo An Nhiên gọi cho bên bảo hiểm, chiếc xe của cô cũng không rẻ.
An Nhiên nhớ tới bên cạnh có một phòng khám, thế nào cũng kéo Trương Hợp Hoan đi qua cho bằng được, Trương Hợp Hoan không lay chuyển được cô nên đành phải đi theo vào phòng khám, để cho bác sĩ giúp cậu rửa sạch vết thương trên người, vết thương tuy không ít, nhưng may mắn là cũng không tính nghiêm trọng, chỉ cần khử trùng là được, không có chỗ nào cần khâu lại, xem ra cũng sẽ không lưu lại sẹo.
An Nhiên tìm bác sĩ xác nhận rõ tình huống của cậu thì mới yên âm, thời điểm hai người đi ra phòng khám đã là 7 giờ 30, cảnh sát giao thông cùng nhân viên công ty bảo hiểm đều đã đến, đang xử lý ở hiện trường, Trương Hợp Hoan cùng An Nhiên đi tới hiện trường, hai người thuyết minh tình huống lúc đó.
Thời điểm nói chuyện, một chiếc Bentley màu đen lịch sự tao nhã đi đến hiện trường dừng lại, lái xe mở cửa xe, từ bên trong xe một cô gái trung niên mặc vest màu xám đi ra, cô ta là Lạc Thanh Dương CEO tập đoàn Sơn Thủy.