An Nhiên nhìn thấy cô ta chỉ gật gật đầu, cùng đi với Lạc Thanh Dương còn có luật sư, cô ta ủy thác chuyện ở hiện trường cho luật sư xử lý, An Nhiên cùng cô ta đi lên xe, trước khi đi phất phất tay với Trương Hợp Hoan.
Lạc Thanh Dương liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Trương Hợp Hoan nhìn theo chiếc Bentley rời đi, lúc này mới đi bộ về chỗ mình thuê ở, cân nhắc ngày mai đến sân bay đón Sở Thất Nguyệt, cho cô ta một cái bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau Trương Hợp Hoan xin nghỉ buổi chiều, đi sân bay đón Sở Thất Nguyệt trước 1 giờ.
Trên đường đi tra xét một chút tin tức chuyến bay, phát hiện máy bay muộn 2 giờ, dù sao thời gian còn sớm, Trương Hợp Hoan lại đi mua một giỏ hoa tươi, trò chơi này tuy cũ rồi, nhưng các cô gái vẫn thích, lại đi tiệm bánh ngọt mua bánh ngọt cà phê, muốn cho Sở Thất Nguyệt cảm thấy được chăm sóc.
Thời điểm sắp đến sân bay trời lại để mưa, Trương Hợp Hoan nhớ tới "Dự báo thời tiết" ngày hôm qua, trên diễn đàn phát thanh và truyền hình, An Nhiên thu hoạch bình luận tốt như nước, đám người nói cô làm quá cũng đã thay đổi mà khen cô dự đoán quá chuẩn.
Phòng ngừa chu đáo, không ít người nghe bởi vì nghe theo đề nghị của cô mà cầm theo dù, kết quả phát huy tác dụng, bằng không gặp phải trận mưa đó là đã ướt như chuột lột rồi.
Chỉ là hôm nay An Nhiên cũng xin nghỉ, không có tới cơ quan làm việc, nhắm chừng phải đi xử lý chuyện chiếc xe.
Trương Hợp Hoan dừng xe ở bãi đỗ xe, cầm giỏ hoa cùng dù đi tới cửa ra đón Sở Thất Nguyệt.
Sở Thất Nguyệt sau khi xuống máy bay lập tức nhắn tin cho Trương Hợp Hoan, bởi vì máy bay đến muộn, nhắm chừng buổi tối hôm nay chỉ có thể tới Bành Châu Cao Thiết, cô chuẩn bị ở Nam Giang một đêm, ngày mai mới trở về.
Tin nhắn phát ra hồi lâu cũng không thấy Trương Hợp Hoan nhắn lại, Sở Thất Nguyệt có chút không vui, một đoạn thời gian trước cô cố ý không để ý tới tin nhắn của Trương Hợp Hoan, mà khi Trương Hợp Hoan cũng làm như vậy, cô lại cảm thấy mất hứng, nam nữ ở chung đến giai đoạn nhất định, thì sẽ có một loại ăn ý qua lại lẫn nhau.
Sở Thất Nguyệt sau khi nhập cảnh, thời điểm chờ hành lý, nhìn thấy cậu ta vẫn không nhắn tin trả lời, rốt cuộc vẫn quyết định gọi điện thoại.
Sau vài tiếng chuông, điện thoại bắt máy, Sở Thất Nguyệt nói: "Có nhìn thấy tin nhắn em nhắn cho anh không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Vừa đọc xong."
Sở Thất Nguyệt tâm tình càng thêm khó chịu: "Vậy được rồi, em cúp máy."
"Ngày mai khi nào thì em về? Có cần anh đón em ở đường sắt cao tốc không?"
"Không cần!"
Sở Thất Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại, cái gì vậy, còn hỏi có cần hay không? Thật muốn đón mình còn cần phải hỏi sao? Sở Thất Nguyệt lấy vali hành lý xuống, trong lòng có chút hối hận, mình không nên trở về sớm như vậy, còn mua quà cho hắn nữa, hắn căn bản là không để ý.
Sở Thất Nguyệt đột nhiên có loại ý tưởng lập tức mua vé máy bay quay trở về, lắc lắc đầu, đặt vali hành lý lên trên xe đẩy mà đẩy đi ra ngoài.
Di động của cô lại kêu lên, điện thoại của Trương Hợp Hoan.
Sở Thất Nguyệt thầm nghĩ, không lẽ lương tâm còn răng, nhắm chừng là nói về chuyện ngày mai đi đón mình.
Chờ di động kêu vài tiếng, mới bắt điện thoại: "Alo!"
"Thất Nguyệt, buổi sáng ngày mai em đi Tranh Thủy Tây Môn mua giúp anh 2 con vịt hấp muối, anh đột nhiên rất muốn ăn vịt."
Sở Thất Nguyệt nhớ tới bên ngoài trời còn đang mưa, mình từ Âu châu bay mấy chục giờ vừa mới hạ cánh, thằng nhãi này ngay cả câu thăm hỏi cũng không có nói, lại còn bảo mình đi mua vịt giúp hắn, thực là tức đến muốn nổ phổi mà, không được, tức đến ngực phát đau.
Sở Thất Nguyệt ổn định cảm xúc một chút: "Hai con ăn đủ không? Có cần em mua sẵn vé, về sau anh ở Bằng Thành mỗi ngày đều có thể ăn vịt tươi không?"
"Như vậy có quá phiền cho em không?"
"Không phiền, ngài hài lòng mới là động lực để tôi đi tới." Sở Thất Nguyệt nói xong nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.
Đi ra cửa, không ngừng thấy thấy những khuôn mặt tươi cười vui vẻ lướt qua, nhìn thấy cảnh người thân gặp nhau, cô thật sự hối hận, cô về đây làm gì? Ở trên mảnh đất này trừ bỏ tài sản phụ thân lưu cho cô lại, không có người thân, không có bạn bè, không có…
Sở Thất Nguyệt có loại xúc động muốn khóc, lúc này cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng ca.
Tương lai dù có ngàn ngàn khúc ca còn khuyết, phiêu du trên con đường của em nơi phương xa, tương lai dù có ngàn ngàn đêm sao, sáng hơn cả ánh trăng đêm nay, cũng không sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ của đêm nay, cũng không thể làm cho em vui vẻ đến thế. Aha, vì đêm nay đã có anh hát cùng em…
(bài Thiên Thiên Khuyết Ca - Trần Tuệ Nhàn
Video: https://www.youtube.com/watch?v=NkL3PjLG-4k)
Cô đứng ngẩn ra, tìm kiếm nơi phát ra tiếng ca từ trong đám đông.