Theo thanh âm tìm được bóng dáng quen thuộc kia, thấy được vẻ cười xấu xa của hắn, hắn một tay cầm loa bluetooth, một tay cầm một bó hoa hồng, đứng ở cửa ra, bộ dáng khoa trương không đặt người xung quanh vào trong mắt.
Sở Thất Nguyệt thẹn thùng nhăn nhăn mũi cái, mặt đỏ hồng lên, tất cả khó chịu cùng buồn bực vừa rồi đều tan thành mây khói.
Đẩy xe hành lý về phía tên nọ, nhưng chưa kịp đến gần, hai bảo vệ sân bay đã đi tới vỗ vỗ bả vai Trương Hợp Hoan, ý bảo cậu tắt loa bluetooth đi, trong sân bay không được quá ồn ào.
Trương Hợp Hoan nhìn hai bảo vệ này, chỉ có thể thành thành thật thật tắt loa bluetooth đi.
Sở Thất Nguyệt đẩy xe hành lý tới trước mặt cậu, nhìn thấy cảnh này nhịn không được cười lên.
Lấy da mặt của Trương Hợp Hoan mới có thể không cảm thấy xấu hổ với trường hợp như vậy, cợt nhả đi đến trước mặt Sở Thất Nguyệt, đưa bó hoa hồng đến trước mặt cô: "Tặng cho cô gái đẹp nhất sân bay!"
Sở Thất Nguyệt tiếp nhận bó hồng, cười nói: "Nhà quê! Bộ dáng ôm loa bluetooth vừa rồi của anh, cực kỳ giống mấy ông chú khiêu vũ ở quảng trường."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh hình như còn thiếu một bạn nhảy." Đột nhiên vọt tới bế Sở Thất Nguyệt lên, Sở Thất Nguyệt thét to: "Bỏ ra, anh bỏ em ra." Trên mặt lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Trương Hợp Hoan thả cô xuống, phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn họ, không ít bác trai bác gái còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, người trẻ tuổi hiện đại thật sự là ân ái chẳng phân biệt trường hợp.
Sở Thất Nguyệt đỏ mặt nói: "Xấu hổ chết người, nhanh đi đi."
Trương Hợp Hoan giúp cô giỡ hành lý xuống, Sở Thất Nguyệt theo cậu đi ra ngoài.
Mưa không lớn, Sở Thất Nguyệt mở dù đưa Trương Hợp Hoan che, Trương Hợp Hoan bảo cô không cần để ý tới mình, tránh Sở Thất Nguyệt phát hiện trên mặt cậu có vài vết xước, giống như mèo cào vậy.
Đi đến trước xe, Trương Hợp Hoan bỏ hành lý vào cốp sau, để Sở Thất Nguyệt lên xe trước.
Sau khi Sở Thất Nguyệt lên xe, Trương Hợp Hoan đưa bánh ngọt và cà phê đã chuẩn bị trước đó cho cô, Sở Thất Nguyệt nói: "Tốt vậy à, đặc biệt từ Bằng Thành đến đón em."
Trương Hợp Hoan nói: "Nếu em còn không trở lại, anh sẽ trực tiếp bay đi châu Âu, đến vườn nho nhà em đưa em trở về."
"Không cần khoa trương như vậy chứ." Sở Thất Nguyệt xác thực đói bụng, ăn miếng bánh trứng.
Trương Hợp Hoan nói: "Chúng ta về nhà."
"Hơn 300 km đó, đã hơn 6 giờ rồi, bỏ đi, đêm nay ở lại tại Nam Giang đi, đừng đi đường đêm."
Trương Hợp Hoan vẻ mặt xấu xa nhìn Sở Thất Nguyệt: "Ý của em là…"
"Anh đừng có mà hiểu lầm, chúng ta ai ở chỗ người đó."
Trương Hợp Hoan dừng xe trả phí sử ra sân bay: "Anh hiện tại hoài niệm nhất chính là đêm đầu tiên của hai ta."
"Anh đừng có mà nói hưu nói vượn."
"Bài hát anh viết cho em là buổi tối hôm đó."
Sở Thất Nguyệt cười nói: "Đừng nhắc tới tối hôm đó, em lớn như vậy cũng chưa từng xui xẻo như thế."
Trương Hợp Hoan nói: "Em cảm thấy xui xẻo, anh cảm thấy hạnh phúc."
Sở Thất Nguyệt uống ngụm cà phê, lông mi hơi rũ xuống, nhỏ giọng nói: "Thật ra em cũng cảm thấy hạnh phúc."
Trương Hợp Hoan đưa tay ra, Sở Thất Nguyệt lần này chủ động nắm lấy tay của cậu, rồi đặt tay cậu lên trên vô lăng: "Lái xe cho cẩn thận."
"Lái xe xa như vậy, có mệt không?" Sở Thất Nguyệt quan tâm hỏi.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: "Cũng không tính quá xa, hơn 30 km."
"Hơn 30 km?"
Trương Hợp Hoan lúc này mới nói chuyện cậu đã đến Đài giao thông tỉnh tiến tu nói cho cô, Sở Thất Nguyệt tức giận hung hăng đấm hai quyền lên trên vai cậu, cái tên không biết xấu hổ này lộ số quá sâu.
Vừa rồi mình còn vô cùng cảm động, nghĩ hắn thật sự là từ Bằng Thành tới đây đón mình, hồi lâu thì ra hắn ngay tại Nam Giang, thật ra Sở Thất Nguyệt cho dù khi ở Âu châu, cũng sẽ chừa thời gian đi nghe tiết mục của hắn.
Trương Hợp Hoan tuy ở Nam Giang tiến tu, nhưng bởi vì trước đó cậu đã ghi rất nhiều kỳ tiết mục, nên cũng không ảnh hưởng đến phát sóng của đài Bằng Thành.
Sở Thất Nguyệt cho cậu địa chỉ, để cậu đưa đến đó, Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua, cách sân bay không xa, Ngự Uyển khu Tĩnh Giang, nơi đó là một khu biệt thự sa hoa, cô có nhà ở đó, là phụ thân lưu lại.
Trương Hợp Hoan vốn đang tính đưa Sở Thất Nguyệt tới căn hộ mình thuê ở một đêm, Sở Thất Nguyệt sao lại không biết tính toán của hắn.
Trương Hợp Hoan đưa Sở Thất Nguyệt tới nơi, thời gian mà Sở Thất Nguyệt không ở đây, nơi này vẫn có người quản lý, sẽ định kỳ tới đây bảo trì quét dọn, ở trước khi chủ nhân trở về đã chuẩn bị tốt tất cả những gì được dặn dò.
Hai người đi thang máy từ hầm để xe đi vào phòng khách, Trương Hợp Hoan đặt hành lý xuống, cố ý nói: "Anh trở về đây."
"Gặp lại!"
Trương Hợp Hoan nhìn cô: "Có còn tính người không?"