Sở Thất Nguyệt cười nói: "Em cũng không đuổi anh, phòng nhiều như vậy, tự anh chọn chỗ đi."
Trương Hợp Hoan vô liêm sỉ nói: "Anh muốn ở chung một chỗ với em."
"Nhàm chán, em đi tắm, anh nấu giúp em bát mì."
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đi nhà bếp xem một chút, đồ ăn không ít, mở tủ lạnh ra phát hiện bên trong còn có cả thịt bò bít tết vẫn còn khá là mới.
Sở Thất Nguyệt lên lầu tắm rửa thấy quần áo đi xuống thì đã qua gần một giờ, nhìn thấy Trương Hợp Hoan đã bày ra một bữa tối phong phú ở trong nhà bếp, còn châm cả nến không biết kiếm từ chỗ nào ra, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt đi xuống, cậu liền tắt đèn nhà ăn đi.
Sở Thất Nguyệt cười nói: "Anh cũng thực có bản lãnh, tìm đâu ra nhiều đồ ăn như vậy?"
"Trong tủ lạnh có mà, vẫn còn khá mới."
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, một tháng trước cô vẫn ở đây, lúc ấy đã mua mấy thứ này, mình hồ đồ quên béng đi mất.
Trương Hợp Hoan rất ra dáng quý ông kéo ghế ra cho cô ngồi.
Sở Thất Nguyệt ngồi xuống: "Cảm ơn!"
Trương Hợp Hoan chuẩn bị mở rượu, Sở Thất Nguyệt nhớ tới cái gì: "Đợi một chút, em có mang theo hai chai rượu nho do trang trại tự làm để anh nếm thử." Cô đi tìm vali hành, lấy ra hai chai rượu vang.
Trương Hợp Hoan mở ra một chai, nhìn thấy nhãn hiệu ở trên là Thất Nguyệt, không khỏi cười nói: "Rượu nho hiệu Thất Nguyệt, về sau chờ series sản phẩm thịt heo Thất Nguyệt của em đưa ra thị trường, một đế quốc thực phẩm mới trên cơ bản đã được đặt nền móng."
Sở Thất Nguyệt nói: "Hiệu Hợp Hoan!" Ở trên việc đặt tên nhãn hiệu thịt cô vẫn cực kỳ kiên trì.
"Lấy quan hệ của hai ta trước mắt, tên của anh vẫn chưa thể để cho em dùng, trừ khi…" Trương Hợp Hoan đánh giá Sở Thất Nguyệt như hoa sen mới nở, tú sắc khả xan mà (ý chỉ sắc đẹp tới mức nhìn đã thấy no, như là dùng cơm vậy).
"Ngàn vạn đừng nói tiếp, đỡ để em khinh bỉ anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Thật ra em cái gì cũng tốt, chỉ là thích dùng bàng quang nhìn người."
Sở Thất Nguyệt cầm lấy dao ăn tạo thế muốn phóng qua, Trương Hợp Hoan nâng ly rượu vang cụng ly với cô.
Sở Thất Nguyệt nói: "Thật ra mẹ em không muốn để em trở về, anh có biết khi em nói với mẹ chuyện đầu tư trại heo, vẻ mặt bà kinh ngạc, nhìn em giống như người ngoài hành tinh không."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Mẹ có biết là anh giật dây bắc cầu không?"
Sở Thất Nguyệt nhấn mạnh: "Mẹ của em, em căn bản không có nhắc tới anh ở trước mặt bà, bằng không bà sẽ không để em trở về."
"Với cái diện mạo này của anh, còn không phảo người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao, tiêu chuẩn của mẹ cao như vậy không có khả năng không nhìn được hàng."
Sở Thất Nguyệt nhịn không được cười nói: "Khoe khoang cái gì vậy? Với hiểu biết của em về mẹ, thì mẹ phiền nhất chính là cái loại miệng lưỡi trơn tru giống như anh đó, bất quá mẹ lại cực kỳ thích bản "A Comme Amour", em nói với mẹ là một lão nhạc sĩ ở trong nước viết, bà còn nói có cơ hội sẽ về nước đến gặp một chút."
"Em cũng thật không phúc hậu."
"Em nói với bà là phía Hoa Phương còn có một chút thủ tục chưa xong, chuyện đã xảy ra bên này căn bản không dám nói với bà."
Trương Hợp Hoan nói: "Tập đoàn Hoa Phương vẫn còn chưa xử lý rõ ràng sao?" Cậu cực kỳ quan tâm đối với chuyện này, luôn cảm thấy Sở Thất Nguyệt không thích hợp tiếp xúc với đám người nọ, nếu Sở Thất Nguyệt ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, không bài trừ khả năng đám người này sẽ gây bất lợi với cô, Sở Thất Nguyệt dù sao vẫn còn trẻ, vẫn chưa quá hiểu biết đối với lòng người hiểm ác.
Sở Thất Nguyệt nói: "Không sai biệt lắm, giao tiếp cụ thể đều ủy thác luật sư đi làm, đừng chỉ nói về em, nói về chuyện của anh đi, vì sao lại đột nhiên tiến tu? Anh không phải phát triển rất tốt ở Bằng Thành sao?"
Trương Hợp Hoan mang chuyện mình tiến tu nói đơn giản một lần với cô, nhưng vẫn không nói ra kế hoạch của cậu với La Bồi Hồng.
Sở Thất Nguyệt về nước cũng không lâu, cũng không quá hiểu đối với chuyện trong thể chế, uống ngụm rượu nói: "Thật ra nếu anh không thích hoàn toàn có thể đi ăn máng khác mà, lấy năng lực của anh đi chỗ nào cũng có thể làm được."
"Em thật thấy như vậy?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Em thấy thế nào không quan trọng, mấu chốt là hiện tại người không có ánh mắt cũng quá nhiều, không biết bọn họ để ý cái gì của anh?"
"Em để ý cái gì của anh?"
"Em có để ý anh à?"
Trương Hợp Hoan đưa tay ra cầm lấy bàn tay của cô, Sở Thất Nguyệt đỏ mặt, hơi rụt một chút, nhưng không có thành công giãy thoát, lúc này di động của Trương Hợp Hoan kêu lên.
Trương Hợp Hoan trong lòng nói đui mù nào lại gọi điện thoại vào lúc này, phá hư không khí lãng mạn như thế, lấy điện thoại ra cúp máy, không ngờ di động lại lập tức kêu lên, Trương Hợp Hoan đành phải nhìn thoáng qua, phát hiện số điện thoại có chút xa lạ, là số bản địa Nam Giang, Trương Hợp Hoan tiếp điện thoại: "Alo!"