"Tiểu Hoan phải không? Tôi là Lưu Tuyết, ba của con đã xảy ra chuyện."
Trương Hợp Hoan nhất thời ngơ ngác: "Cái gì? Dì nói cái gì?"
Bên kia Lưu Tuyết khóc lên.
Trương Hợp Hoan nói bà không cần kích động, ổn định cảm xúc một chút rồi từ từ nói, Lưu Tuyết nói với Trương Hợp Hoan, đêm nay ba cậu đi uống rượu với người ta, bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi người khác liên lạc với bà thì người đã được đưa đi bệnh viện tỉnh rồi, bị thương rất nặng, đang ở trong phòng cấp cứu.
Bà hiện đang chạy tới bệnh viện, bà ở Nam Giang cũng không có thân thích, nên chỉ có thể điện thoại cho cậu.
Trương Hợp Hoan bảo Lưu Tuyết tranh thủ chạy đi, cố gắng cứu ba cậu, cậu sẽ lập tức chạy đến.
Sở Thất Nguyệt ở một bên nghe đã biết xảy ra chuyện, Trương Hợp Hoan cúp điện thoại, nói với cô phải chạy đi bệnh viện.
Sở Thất Nguyệt lập tức nói sẽ đi cùng với cậu.
Trương Hợp Hoan thấy cô tới từ châu Âu bay trở về, nên bảo cô đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi.
Sở Thất Nguyệt đi thay đồ, thế nào cũng phải đi cùng với cậu.
Trương Hợp Hoan lái xe, Sở Thất Nguyệt nhắc nhở cậu mới uống rượu, Trương Hợp Hoan bảo cô yên tâm, mình chỉ uống hai ly rượu vang, chút rượu ấy không ảnh hưởng lái xe, nói đến ba cậu đang nằm viện cấp cứu, không biết tình huống gì, chuyện đang gấp nên cũng không quản nhiều như vậy.
Nhưng con người đã gặp xui thì bình thường đều là họa vô đơn chí, thời điểm chạy đến đường Dương Thành, lại có thể gặp phải cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn ban đêm.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy đèn cảnh sát lập lòe ở phía trước đã biết phiền toái rồi, nếu bị vịn lại thì sẽ không đơn giản là chuyện bị trừ điểm trên bằng, hiện tại quay đầu đã không còn kịp, vừa mới ra đường hầm, phía sau dòng xe đông nghẹt, phía trước cảnh sát đã dựng rào kiểm soát từng chiếc xe một.
Trương Hợp Hoan chỉ có thể kiên trì lái tới, Sở Thất Nguyệt nói: "Làm sao bây giờ, không bằng hai ta đổi vị trí, giờ làm vẫn còn kịp."
Trương Hợp Hoan nói: "Che dấu tội càng thêm nặng." Trong lòng vẫn cảm động, mợ này vẫn rất tốt với mình, vì mình mà dám làm cả chuyện trái pháp luật.
Lấy điện thoại ra, thời khắc mấu chốt sao lại không có đề cử gì? Mắt thấy càng ngày đến càng gần, cảnh sát giao thông đã cầm gậy giao thông quắc về phía xe, Trương Hợp Hoan hạ cửa kính xe xuống, cảnh sát giao thông đưa ống thử tới trước mặt Trương Hợp Hoan: "Thổi!"
Trương Hợp Hoan thổi một hơi, diễn thật sự giống, thật ra căn bản không có hơi ra.
"Anh làm gì thế? Bảo anh thổi mà!"
Trương Hợp Hoan trong lòng nói lần này không lừa dối qua được rồi, thời điểm chỉ mành treo chuông, tin nhắn nhắc nhở của điện thoại cuối cùng cũng đã đến.
Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, ở trên viết Che trời qua biển, tiêu hao 1.000 điểm giá trị danh dự, tên nghe rất ngầu, có lẽ là có thể lừa dối qua được hiện trường kiểm tra nồng độ cồn này, lập tức bấm đổi.
Cảnh sát giao thông nói: "Anh nhanh lên!" Phát hiện người này đã có chút không đúng.
Trương Hợp Hoan thở dài, liên tục thổi thẳng vào ống kiểm tra nồng độ cồn hai hơi, Sở Thất Nguyệt tràn ngập đồng tình nhìn Trương Hợp Hoan, biết lần này là không ổn rồi.
Cảnh sát giao thông rõ ràng ngửi được mùi rượu trong xe, nhưng máy kiểm tra nồng độ cồn không có báo cái gì, anh ta cho rằng máy của mình bị hỏng, nên bảo đồng nghiệp đổi một cái khác cho anh ta, để Trương Hợp Hoan thổi lại một lần.
Trương Hợp Hoan đã yên tâm, thổi một trăm lần cũng không sợ, thổi một hơi nữa cũng không có gì xảy ra, nhất thời nóng nảy: "Tôi nói đã xong hay chưa, người nhà tôi đang ở bệnh viện cấp cứu đó."
Cảnh sát giao thông gật gật đầu, khoát tay áo ý bảo cậu có thể đi.
Sau khi Trương Hợp Hoan thuận lợi thông qua hiện trường kiểm tra, Sở Thất Nguyệt vỗ vỗ ngực: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng lần này anh trốn không qua nổi chứ."
Trương Hợp Hoan nói: "Năng lực giải rượu của anh rất mạnh mà." Bởi vì chuyện của ba nên tâm tình có chút trầm trọng, đổi thành dĩ vãng khẳng định sẽ khoác lác một phen, nhưng giờ chỉ nói một câu rồi chuyên chú lái xe.
Đi tới phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh, người đã được đưa đến phòng giải phẫu, bệnh viện bảo họ chuẩn bị máu, nghe nói ba chảy không ít máu, mà nguồn máu tồn kho lại không đủ dùng, Trương Hợp Hoan lập tức bảo thử máu của mình xem có được không, được thì khi cần cứ lấy máu của mình.
Hộ sĩ thúc giục người nhà nhanh đi đóng phí, đừng chậm trễ chữa trị, Lưu Tuyết không mang theo nhiều tiền, Trương Hợp Hoan cũng không có, nên Sở Thất Nguyệt phải quẹt thẻ.
Lưu Tuyết đoán được Sở Thất Nguyệt hẳn là bạn gái của Trương Hợp Hoan, cảm kích mà bật khóc, Trương Hợp Hoan đi thử máu thì phù hợp, bởi vì tình huống của ba có vẻ nguy hiểm nên cậu một lần hiến 600 ml, vốn cậu còn muốn cho nhiều hơn, nhưng bác sĩ không đồng ý, lo lắng hiến nhiều máu sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với sức khỏe của cậu, nói đến máu cũng đã đủ dùng.