Trương Hợp Hoan hiến máu xong đi ra, Sở Thất Nguyệt ở cửa đợi chạy nhanh tới đỡ, quan tâm nói: "Thế nào rồi?"
Trương Hợp Hoan sắc mặt có chút trắng bệch, lắc lắc đầu nói: "Không có gì."
Sở Thất Nguyệt bảo cậu uống sữa mà mình đã chuẩn bị sẵn, đỡ cậu đi tới cửa phòng giải phẫu, Lưu Tuyết cũng chờ ở đó. Trương Hợp Hoan hỏi em gái, Lưu Tuyết nói đã gởi Trương Hợp Tâm cho hàng xóm, nói mấy câu thì lại khóc lên.
Trương Hợp Hoan cũng không biết an ủi bà như thế nào, cậu dùng toàn bộ những gì có đổi lấy bình an của người một nhà, chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi số mệnh cuối cùng của ba.
Lúc này nhìn thấy hai cảnh sát đi tới, Trương Gia Thành được người qua đường phát hiện, sau đó báo cảnh sát đưa đến đây, hai cảnh sát này đều là cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương, hai người đi tới đón, lão Tần tuổi lớn hơn là người phụ trách án này, anh ta nói cho Trương Hợp Hoan, trên người Trương Gia Thành có nhiều chỗ có dấu vết bị ẩu đả, đây là sự kiện cố ý đả thương người, bọn họ trước mắt đang điều tra.
Trương Hợp Hoan vừa nghe liền nổi trận lôi đình, cậu nếu tra ra là ai đánh ba cậu, thế nào cũng phải quật phần mộ tổ tiên đối phương lên, cảnh sát hỏi một ít tình huống, Trương Hợp Hoan ý thức được mình cũng không biết gì về tình hình gần đây của ba.
Lưu Tuyết chỉ khóc, cảnh sát hỏi bà cái gì cũng trả lời không biết, thậm chí đối với Trương Gia Thành đêm nay với uống rượu ai cũng không biết.
Cảnh sát nhìn thấy bà cảm xúc có vẻ kích động nên cũng không hỏi nhiều, để lại danh thiếp cho bà, bảo khi nào tỉnh táo lại thì suy nghĩ, nếu nghĩ được manh mối gì quan trọng thì liên hệ với cảnh sát.
Trương Hợp Hoan tiễn bước hai cảnh sát.
Lưu Tuyết một bên gạt lệ một bên nói: "Ông ấy đi uống rượu với anh em, dì thật không biết là ông ấy uống với ai."
Trương Hợp Hoan gật gật đầu.
Thời điểm 2 giờ sáng, giải phẫu cấp cứu rốt cuộc đã xong, bọn họ đi lên thì bác sĩ nói giải phẫu rất thành công, may mắn đưa đi cấp cứu kịp thời, gan với lá lách bị vỡ, phải cắt bỏ một phần gan, có khối máu tụ trong hộp sọ đã được giải phẫu loại bỏ, xương cánh tay trái bị gãy, hiện còn chưa thể xác định khi nào mới có thể tỉnh lại, bất quá tính mạng đã không còn nguy hiểm.
Sau khi Trương Gia Thành được đưa đến ICU (chăm sóc tích cực), Lưu Tuyết bảo hai người đi về trước, dù sao Trương Hợp Hoan vừa mới hiến 600 ml máu, lại chờ đến giờ, người dù sao cũng không phải làm bằng sắt đá.
Trương Hợp Hoan tin tưởng phụ thân đã thoát hiểm nên cũng yên lòng, cậu bảo Lưu Tuyết cứ yên tâm sáng mai mình sẽ qua sớm.
Sở Thất Nguyệt cùng Trương Hợp Hoan đi về căn nhà cậu thuê, thúc giục cậu lên giường đi ngủ.
Trương Hợp Hoan xác thực có chút mệt mỏi, nhưng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Sở Thất Nguyệt biết cậu có tâm sự, đi rót cho cậu ly nước nóng, đặt ở đầu giường, kéo ghế dựa ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Trương Hợp Hoan đưa tay ra, Sở Thất Nguyệt đưa tay nắm lấy tay của cậu, cảm giác tay rất lạnh, hai tay ấp lấy tay phải của cậu, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ ổn thôi."
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Thất nguyệt, ở đây với anh được không, đừng đi."
Sở Thất Nguyệt ừm một tiếng, nhìn gương mặt tái nhợt của Trương Hợp Hoan, lần đầu tiên phát hiện một mặt yếu ớt của người đàn ông này, bất quá cô thích, một mặt yếu ớt này hoàn toàn thể hiện ra sự quan tâm của cậu đối với người nhà.
Chuyện xảy ra đêm nay từng màn một xuất hiện ở trong đầu của cô, không quên được bộ dáng cực kỳ lo lắng của Trương Hợp Hoan, không quên được bộ dáng không chút do dự hiến máu cho ba, cũng không quên được cậu khẩn trương cùng lo lắng ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, em sẽ không đi, ở đây với anh."
Trương Hợp Hoan an tâm hơn rất nhiều, cậu ngủ thiếp đi.
Thời điểm bình minh đến, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt cũng ghé bên giường mà ngủ, khóe môi lộ ra nụ cười, cậu lặng lẽ ôm lấy Sở Thất Nguyệt đặt ở trên giường, giúp cô cởi giầy.
Sở Thất Nguyệt lại vẫn không tỉnh, cô cũng quá mệt mỏi, từ châu Âu bay về trong nước mất mấy chục giờ, rồi cả tối hôm qua ở đây một đêm, nếu không phải thật lòng đối với một người, sao có thể hy sinh như thế?
Trương Hợp Hoan đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán, rửa mặt thay quần áo rời đi, để lại tờ giấy ở đầu giường.
Trương Hợp Hoan đến bệnh viện thăm ba, ba vẫn chưa có tỉnh, bất quá nghe bác sĩ nói tình huống đã ổn định. Lưu Tuyết nhớ tới một chuyện, nói với cậu ngày hôm qua Trần Minh Trung ở trung tâm vận chuyển điện thoại nói ba cậu bị đánh, về phần hai người có phải uống rượu với nhau hay không thì bà không rõ.
Bình thường quan hệ giữa Trương Gia Thành cùng Trần Minh Trung đặc biệt tốt, Lưu Tuyết hỏi cậu có nên nói chuyện này cho cảnh sát hay không, Trương Hợp Hoan bảo bà không cần sốt ruột, để cậu đi thăm dò đã rồi nói sau.