Mạng xem như đã nhặt trở lại, nhưng tốn tiền là không ít, tiền ứng trước ngày hôm qua đã xài hết, hiện tại còn thiếu hơn 30.000, Sở Thất Nguyệt bảo Trương Hợp Hoan đưa giấy tờ cho cô, cô đi thanh toán.
Trương Hợp Hoan thở dài nói: "Em đối với anh tốt như vậy, anh chỉ có thể lấy thân báo đáp, bằng không phần nhân tình này anh trả thế nào đây?"
"Anh cứ nghĩ đi, đáng tiếc em không cần, giữ lại cái thân thể tội ác của anh đi hồi báo xã hội đi, chuyện tiền nong nói sau, cái gì cũng quan trọng bằng cứu người."
Lưu Tuyết nhìn bóng lưng Sở Thất Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hoan, cô ấy là bạn gái của con à, rất là tốt, nếu không có cô ấy, mạng của ba con cũng không cứu lại được, cô gái tốt như vậy con phải quý trọng." Hiện tại bệnh viện là đơn vị độc lập lợi nhuận, tiền nếu theo không đủ, người ta cũng sẽ không thể cung cấp trị liệu tốt nhất.
Lúc này phương diện trung tâm vận tải lục tục người tới thăm hỏi, Trương Hợp Hoan đối với cái này đã có chuẩn bị tâm lý, dặn dò Lưu Tuyết, mặc kệ bên đó đưa ra điều kiện gì, cũng không đáp ứng, bảo bọn họ tìm cậu nói chuyện.
Buổi chiều hôm đó, lão tổng Tiết Quảng Hưng trung tâm vận tải Quảng Đại đến, ông đại biểu trung tâm vận tải tới thăm hỏi, thanh niên trắng trẻo đến tìm Trương Hợp Hoan vào buổi sáng là trợ lý Hàn Chí của ông, lần này cũng đi theo, Hàn Chí vừa tới đã đến trước mặt Trương Hợp Hoan, cười nói với cậu là Tiết tổng muốn nói chuyện riêng.
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, lần này không cự tuyệt, hắn cùng Tiết Quảng Hưng đi lên chiếc MPV của ông ta.
Tiết Quảng Hưng lấy thuốc lá đưa cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan tỏ vẻ mình không hút, bảo ông ta có chuyện thì cứ nói, mình cũng đang có việc.
Tiết Quảng Hưng thật ra trước khi đến nơi này đã tìm đủ các quan hệ, nhưng quan hệ của ông ta còn chưa đủ để vươn tới đài tỉnh, muốn ngăn cản "Đánh thẳng chân tướng" đưa tin thì căn bản là không có khả năng, nếu không phải thật sự không có cách nào, ông ta cũng sẽ không tự mình tới thăm Trương Gia Thành, lại càng sẽ không chủ động hạ thấp tư thái tìm đến Trương Hợp Hoan.
"Tiểu Trương à, chuyện ba của cậu chúng tôi cũng rất đáng tiếc, tuy nhiên sự việc không phải phát sinh ở trung tâm, nhưng dù sao cũng cũng có chút quan hệ với trung tâm, về sau trung tâm chúng tôi nhất định sẽ tăng mạnh quản lý đối với thương hộ, cũng nhất định sẽ nghiêm túc xử lý thương hộ làm trái pháp luật, kiên quyết thanh trừ con sâu làm rầu nồi canh."
Trương Hợp Hoan nghe ra ông ta nói có bao hàm ý tứ muốn trốn tránh trách nhiệm, Trương Trường Thuận đã thừa nhận là anh em kết nghĩa với Tiết Quảng Hưng, ở Trương Hợp Hoan thấy bọn họ chính là rắn chuột một ổ, ba cậu tối hôm qua xảy ra chuyện, vì sao ông ta giờ mới đến đây? Nhắm chừng là ý thức được sự việc nghiêm trọng, bằng không ông ta sẽ không chủ động đến.
Trương Hợp Hoan nói: "Tiết tổng khách khí rồi, chuyện ba tôi cảnh sát sẽ điều tra, về phần xử lý như thế nào cũng là chuyện của họ, tâm ý của ngài tôi nhận, nếu không có chuyện gì khác, tôi phải trở về thăm ba tôi."
Tiết Quảng Hưng nhanh ngăn cậu lại: "Đừng nóng vội, Tiểu Trương, tôi nghe nói cậu là người dẫn chương trình?"
"Xem ra tin tức của ngài đã lầm."
"Chúng ta cứ nói thẳng với nhau đi, đám phóng viên "Đánh thẳng chân tướng" hôm nay là cậu tìm đến phải không?"
Trương Hợp Hoan biết cuối cùng cũng đã vòng đến đề tài này, cậu gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ba tôi chịu thiệt như vậy, tôi không thể ra mặt cho ông ấy sao? Tôi chẳng những sẽ kéo ba anh em Trương Trường Thuận vào, tôi còn sẽ khiến cho vận tải Trường Thuận lún vào trong đó."
Tiết Quảng Hưng nhìn tên này dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói ra những lời ác như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, thực không thể tưởng được Trương Gia Thành lại có đứa con dữ dằn như vậy, tên này nhìn qua cũng không giống anh em xã hội, nhưng ra tay lại đủ ác, cho nên nói không có việc gì đừng trêu chọc vào người có văn hoá, đám người này nếu chọc giận thì cực hung.
Tiết Quảng Hưng nói: "Tiểu Trương, cậu đối với có ý kiến vận tải Trường Thuận là có thể lý giải, nhưng mà, vận tải Trường Thuận chỉ là thương hộ thuê trung tâm Quảng Đại chúng tôi, giữa bọn họ với chúng tôi chỉ là quan hệ làm ăn, cậu hiểu không? Nếu "Đánh thẳng chân tướng" đưa sự việc này ra ngoài, chỉ sợ chịu ảnh hưởng không chỉ là vận tải Trường Thuận, mà còn toàn bộ trung tâm chúng tôi, nếu danh dự trung tâm bị hao tổn, đến lúc đó chịu ảnh hưởng là toàn bộ thương hộ, bao gồm cả công ty của ba cậu."
"Rõ ràng, Tiết tổng là đang uy hiếp tôi."
Tiết Quảng Hưng chạy nhanh lắc đầu: "Tiểu Trương, ta không có ý này, tôi là nói oan có đầu nợ có chủ, cậu không cần ngộ thương những người khác, làm ăn là phải dĩ hòa vi quý."
"Như vậy ba tôi bị thương là xui xẻo ráng chịu, các người nếu như ngộ thương thì chỉ là tuyết bay tháng sáu?"