Tiết Quảng Hưng đối mặt Trương Hợp Hoan dầu muối không vào có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Trương, cậu xem thế này có được không, trước khi tôi đến đã thảo luận một chút cùng lãnh đạo khác, tính giảm miễn ba năm tiền thuê cho vận tải Gia Thành, chúng tôi còn có thể kêu gọi quyên góp cho Trương Gia Thành."
"Không cần, tiền thuê giấy trắng mực đen viết rõ ràng trên hợp đồng, một xu cũng không thiếu của mấy người, về phần quyên góp thì càng không cần, nhà chúng tôi còn chưa tới mức ngã không dậy nổi, ngài nếu thực sự có tâm từ bi như vậy, thì quyền tiền cho đám nhỏ vùng núi đi."
Trương Hợp Hoan kéo mở cửa xe đi xuống, Tiết Quảng Hưng muốn cản không được, nhanh từ cửa bên kia xuống xe, đuổi theo Trương Hợp Hoan: "Tiểu Trương, cậu đừng gấp như vậy, tôi còn chưa nói xong mà."
"Ngài không có người nhà nằm viện, ngài đương nhiên không gấp, ba tôi còn nằm ở trong sinh tử chưa biết đó."
Tiết Quảng Hưng thở dài, ý thức được tiểu tử này thực khó đối phó, không cho chút thuốc liều cao thì khẳng định không thể đả động hắn, nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Chỉ cần cậu bảo bọn họ hủy không đưa tin nữa, toàn bộ tiền thuốc men ba cậu trung tâm chúng tôi sẽ phụ trách, còn giảm miễn năm năm tiền thuê cùng phí quản lý." Ông cho rằng điều kiện này đã dủ dày rồi.
Trương Hợp Hoan nói: "Tiết tổng, hai ta đổi suy nghĩ một chút, nếu ông ở vị trí của tôi, có người cho ông điều kiện như vậy ông có đáp ứng không?"
Tiết Quảng Hưng bị hỏi nghẹn, ông đương nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng loại chuyện này không có khả năng phát sinh ở trên người ông.
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi đi đây."
Tiết Quảng Hưng nhìn bóng lưng Trương Hợp Hoan, có chút tức giận nhìn về phía Hàn Chí nói: "Điều tra hắn, đến cùng là lai lịch gì!"
"Không phải đã tra rồi sao?"
Tiết Quảng Hưng tức giận liếc mắt nhìn Hàn Chí một cái: "Không đủ chi tiết."
Hàn Chí vừa thở dài nói: "Tiết tổng, nói lời không dễ nghe, ngài không nên tranh vũng nước đục này."
Tiết Quảng Hưng cả giận nói: "Cậu cho ta tôi vì ba anh em Quách Trường Thuận sao? Sai, tôi là vì trung tâm chúng ta đó, nếu tin tức này lên TV, trung tâm Quảng Đại chúng ta thanh danh sẽ không ngửi nổi, ngay cả an toàn thương hộ cũng không được bảo đảm, về sau còn làm ăn thế nào nữa? Tự chụp cho tôi cái mũ cấu kết thế lực xã hội đen, tôi phiền muốn chết đi được."
"Tiết tổng, điều kiện mà ngài vừa rồi nói ta cũng có nghe được, có phải hơi ít hay không, người ta bị thương thành như vậy, ngài chỉ cho tiền tiền thuốc men, miễn năm năm tiền thuê, đổi thành tôi cũng không muốn."
Tiết Quảng Hưng rút ra một điếu thuốc, Hàn Chí nhanh giúp châm thuốc: "Tôi thấy Trương Hợp Hoan này không dễ nói chuyện, nên chuyển qua trên người đương sự thì hay hơn."
Tiết Quảng Hưng nói: "Trương Gia Thành còn nằm ở bệnh viện không."
"Nghe nói đã tỉnh, tôi đã hỏi thăm, đã qua kỳ nguy hiểm, ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường."
"Cậu không phải quen với ông ta sao? Cậu đi nói chuyện đi."
"Điều kiện thì sao? Điều kiện như vừa rồi thì tôi cũng không cần đi."
Tiết Quảng Hưng dùng sức rít một hơi thuốc: "Tiền thuốc men chi cho hắn, bồi thường thêm 100.000." Ông ta ném mẩu thuốc lá xuống đất, một cước giẫm tắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiền này để cho vận tải Trường Thuận chi."
Sau khi Trương Gia Thành tỉnh lại, từ chỗ Lưu Tuyết biết được một ít tình huống đại khái, chạy nhanh bảo Lưu Tuyết gọi con vào.
Trương Hợp Hoan đi đến bên canh ba, cười nói: "Ba, nhìn cũng không tệ."
Trương Gia Thành miễn cưỡng gượng ra nụ cười, giật giật ngón tay nói: "Ba cũng làm phiền con quá…"
Trương Hợp Hoan ngồi xuống ở một bên, bắt lấy tay của ba: "Đừng nói như vậy, con cũng không ghét bỏ gì ba, mà mới trước đây, con gặp chuyện không may không phải ba cũng đã giúp đỡ con sao, hiện tại con đã lớn, ba gặp chuyện con phải đứng ra chứ."
"Ừm" Một người kiên cường như Trương Gia Thành lại có thể nghẹn ngào.
Trương Hợp Hoan nói: "Dì Tuyết đã nói với ba?"
Trương Gia Thành nói: "Thật ra chuyện này cũng có lỗi của ba, đấu không lại người ta lại cứ đi đấu với người ta. Bỏ đi, con, ba lần này đại nạn không chết, cái gì cũng nghĩ thông, không có quan trọng hơn so với người một nhà bình an. Bỏ đi, ba không muốn tranh chấp với người ta."
"Chuyện này về sau hãy nói, con cũng không có hứng thú tranh dài ngắn gì với bọn họ, ba tên Quách gia con khẳng định muốn sẽ báo chúng vào, về phần chuyện khác, thì ba tự quyết."
Trương Gia Thành nói: "Ba đã bảo dì Tuyết đi lấy tiền rồi, còn trả cho con gái người ta nữa."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Không vội, tiền của cô ấy sớm muộn gì cũng là tiền của con."
"Con đó, còn…" Trương Gia Thành động tới vết thương, Trương Hợp Hoan bảo ba nghỉ ngơi đừng nói nữa, chỉ muốn chọc ba một chút, cũng không có ý mưu đồ gia sản Sở Thất Nguyệt.
Đi ra bên ngoài, nhìn đến Sở Thất Nguyệt đang nói chuyện với Lưu Tuyết, Trương Hợp Hoan bảo Lưu Tuyết nhanh trở về, em gái còn nhỏ, cũng không thể bỏ mặc không để ý tới, bên này đã có cậu chăm sóc.