Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 353 - Chương 353: Tâm Lý Học Mời Khách (3)

Chương 353: Tâm lý học mời khách (3) Chương 353: Tâm lý học mời khách (3)

"Không ốm mà rên."

"Cậu nói ai không ốm mà rên?" An Nhiên một đôi mắt phượng quyến rũ trừng mắt với cậu.

Trương Hợp Hoan nói: "Một thân áo váy của cô cũng đã mấy trăm ngàn, cô mà cô độc cái gì? Tôi thấy cô chính là có tiền không chỗ để tiêu thì có."

"Cậu không hiểu, cậu còn quá trẻ."

"Cô không phải chỉ lớn hơn tôi có bốn tháng sao? Cái gì mà như bà cụ non vậy, không lẽ là vì không ăn được bữa cơm của Lý Siêu, hối hận af?"

An Nhiên khinh thường nói: "Hắn tính là cái gì? Tục khó chịu nổi."

"Người sống trên đời không thể không tục, cũng đã có người nói tôi tục."

An Nhiên nhìn cậu.

Trương Hợp Hoan nói: "Nói tôi quá tục!"

An Nhiên nhịn không được cười nói: "Đánh giá này thật ra cũng đúng trọng tâm."

"Hai ta đừng đứng đây nữa, biết thì cho rằng chúng ta đón gió đêm nhìn nhân gian xe đến xe đi, không biết còn tưởng rằng hai ta muốn từ trên cầu vượt nhảy xuống tự tử."

An Nhiên hắt xì một cái, Trương Hợp Hoan cởi áo khoác thực tự nhiên khoác ở trên vai cô, An Nhiên không cự tuyệt.

Trương Hợp Hoan nói: "Tác dụng cơ bản nhất của quần áo là che đậy cùng giữ ấm thân thể, váy của cô tuy rất mắc, nhưng công năng không ổn."

An Nhiên nói: "Thứ tốt nói đến miệng cậu lại biến vị thành như vậy? Ăn cái gì? Tôi mời cậu."

Trương Hợp Hoan nói: "Cơm mắc nhất mà tôi đã dùng qua là thức ăn nhanh giá 10 đồng ở đối diện đài, không bằng chúng ta ăn thức ăn nhanh đi, thêm cho tôi miếng thịt là được."

"Mời cậu ăn đồ ăn Nhật."

"Cô không thấy lạnh à? Ở đường Tĩnh Hải có quán lẩu cũng không tệ."

"Không ăn, quán ven đường không vệ sinh, lại nóng."

"Sợ trĩ sao?"

"Nói hưu nói vượn!" An Nhiên tức giận dùng túi đập cậu một cái.

Trương Hợp Hoan cười nói: "Không đùa nữa, cô xinh đẹp như vậy sao có khả năng biết mấy thứ này, đi ăn lẩu đi, ấm áp."

An Nhiên đưa tay đẩy cậu: "Nhanh đi đi, đừng nói lời thừa."

Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô cẩn thận một chút, giầy cao gót như vậy coi chừng trật chân.

Hai người đi đến đường Tĩnh Hải, Trương Hợp Hoan ngựa quen đường cũ, dẫn An Nhiên tới quán lẩu nọ, quán không lớn, buôn bán lại rất tốt, tới nơi này ăn quá nửa đều là sinh viên của đại học sư phạm Nam Giang đối với mặt.

Nhìn vẻ mặt An Nhiên đã biết cô lâu rồi chưa có tới những nơi như thế này, có lẽ căn bản là không có tới.

Lộ số thường quy đối phó phụ nữ của Trương Hợp Hoan chính là, càng là có tiền, càng là xinh đẹp, tôi càng muốn dẫn đi những nơi có khói lửa nhân gian nhất, đồ nướng đồ lẩu, những món ăn Nhật Pháp cao cấp người ra là ăn mỗi ngày rồi, đưa tới những nơi như thế này mới thấy khác biệt.

Đi vào nơi như thế này, đầu tiên chính là kéo người ta từ trên mây xuống thế gian, đảm bảo là rất ít dùng qua, hơn nữa sau khi ăn xong mặc cho có mặc hàng hiệu cao cấp tới cỡ nào, đều sẽ ám một thân khói lửa như mình, thậm chí ngay cả da tóc cũng vậy, khi tắm là sẽ không quên được một thân hương vị này là ai ban tặng.

Người nhà giàu mời cô gái bình thường ăn cơm, phải dùng phương pháp trái ngược, đạo lý này rất đơn giản, phải để cho cô ta cảm thấy chột dạ, phải để cho cô ta rụt rè ở hoàn cảnh lạ lẫm, như vậy cô ta mới có thể càng dựa dẫm vào ở trên tâm lý, một khi sinh ra cảm giá dựa dẫm ở trên tâm lý, cách thành công là sẽ không xa.

Mời phụ nữ dùng bữa, thật ra cũng là tâm lý học.

Trong nhà hàng đều là bàn ghế thấp nhỏ, An Nhiên đè váy ngồi xuống, hai đùi kẹp chặt, lo lắng lộ hàng, sau khi ngồi xuống lại lấy áo khoác của Trương Hợp Hoan đặt ở trên đùi.

Trương Hợp Hoan hỏi An Nhiên có uống rượu không, trong quán thanh âm có vẻ ầm ỹ, An Nhiên ban đầu còn câu nệ dần dần thích ứng không khí nơi này, cô nói không muốn uống, Trương Hợp Hoan gọi cho cô hai chai Vương lão cát, mình thì hai ly bia tươi, cũng không có thực đơn gì, đồ ăn là tự mình đi chọn, An Nhiên bảo cậu đi chọn.

Trương Hợp Hoan chọn một đống lớn, sau khi lẩu sôi lên, An Nhiên cảm giác không lạnh chút nào.

Trương Hợp Hoan gắp hầu hoàng (một món trong lấu Tứ Xuyên) đã nấu sôi cho cho, An Nhiên ăn một miếng, cảm giác có chút cay, nhưng vị là không tệ, rót một ly Vương lão cát nâng lên: "Trương Hợp Hoan, chuyện hôm đó cảm ơn cậu."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Chuyện gì vậy?"

"Đừng giả bộ, là chuyện cậu cứu tôi ra khỏi xe." Cô không muốn đề cập tới chuyện trong thang máy, đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy xấu hổ.

Trương Hợp Hoan cụng ly một cái, một hơi cạn sạch ly bia: "Trùng hợp tôi gặp trúng thôi, cũng không thể thấy chết mà không cứu, cô cũng đừng để trong lòng, thật ra cho dù tôi không ra tay, người khác cũng sẽ ra tay, bên cạnh mỹ nhân cho tới giờ cũng không thiếu anh hùng."

An Nhiên trong lòng nói vị tất, tình huống lúc ấy biển quảng cáo có khả năng đè bẹp chiếc Porche bất cứ lúc nào, cứu người cần dũng khí tương đối lớn.

Bình Luận (0)
Comment