An Nhiên tuy không có cảm thụ như những người nam sinh này, nhưng cô cũng đắm chìm thật sâu ở trong bầu không khí mà cá khúc này xây dựng nên, phía sau chợt truyền đến tiếng khóc hu hu.
An Nhiên xoay người, nhìn thấy một tên mập đang nằm úp sấp ở trên bàn mà khóc, bên canh có một nữ sinh nhỏ nhắn đang khuyên hắn, An Nhiên nhìn trái nhìn phải, khóc cũng không chỉ một mình tên mập này.
Chu Triết vừa rồi đã chụp lén cô ở quán lẩu khóc đến độ không kềm chế được, cậu ta cùng mấy bạn học ôm cùng một chỗ, cảnh này cực kỳ giống sinh ly tử biệt.
An Nhiên ý thức được, Trương Hợp Hoan lợi dụng một bài hát đã hoàn thành tàn phá tâm linh cũng những người nam có mặt ở đây, loại tàn phá này quả thực chính là bẻ gãy nghiền nát, vốn cảm thấy chỉ là một ca khúc có hàm ý hoài cựu, ai có thể nghĩ tới đối với nam sinh lại sinh ra uy lực giống như một quả bom nguyên tử tâm linh vậy.
Đàn xong một đoạn giai điệu cuối cùng, Trương Hợp Hoan dùng thanh âm thâm trầm nói: "Cuộc sống không chỉ có cơm áo gạo tiền, mà còn có người anh em ngủ ở giường trên!"
Tiếng nghẹn ngào nức nở nối dài một mảng, quán bar vốn ồn ào náo nhiệt, thế mà đột nhiên trở nên bi tình như thế.
An Nhiên là người đầu tiên vỗ tay, sau khi cô bắt đầu vỗ tay, những người khác mới phản ứng lại, tất cả những người nam đều đứng dậy vỗ tay hoan hô Trương Hợp Hoan.
Chu Triết vừa lau nước mắt vừa đi lên sân khấu, cúi người thật sâu trước Trương Hợp Hoan, tiếp nhận đàn ghi-ta Trương Hợp Hoan đưa qua.
Những người ở phía dưới kích động hô vang: "Thầy Trương, thêm một bài nữa, thầy Trương thêm một bài nữa."
An Nhiên âm thầm thở dài, một ca khúc đã làm cho mọi người khóc thành như vậy, lại thêm một bài các người không phải là khóc đến hộc máu sao? Đàn ông quả nhiên thích ngược đãi mà.
Trương Hợp Hoan ôm quyền cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người, nhưng sẽ không hát nữa, đây cũng không phải hát rong, để sinh viên kiến thức một chút cái gì là làm nhạc nghiêm túc, cái gì gọi là tác phẩm từ tâm hồn, đương nhiên chủ yếu vẫn là ở xác lập hình tượng trong cảm nhận của An Nhiên, mình không phải là người bình thường.
Trương Hợp Hoan trở lại ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, qua hồi lâu cảm xúc những người xung quanh mới bình phục, trên sân khấu đã bắt đầu tiếp tục biểu diễn, mọi người rốt cuộc đã có thể đặt tinh lực vào việc tán gái, tên mập vừa rồi có chút ngơ ngác, thật dọa người mà, vốn thổi da bò mình là trai thẳng đệ nhất Nam Giang, thế mà vừa rồi lại khóc như mưa trước mặt em út?
An Nhiên nói: "Bài này thật là cậu viết?"
"Ừm!" Trương Hợp Hoan thực không biết xấu hổ thừa nhận.
An Nhiên nói: "Cậu thật lợi hại."
Trương Hợp Hoan nói: "Phụ nữ đều nói như vậy."
An Nhiên đỏ mặt, thằng nhãi này khẳng định đang trêu mình đây, quá không biết xấu hổ, đã có bạn gái rồi, không lẽ hắn có suy nghĩ không an phận gì đối với mình?
Trương Hợp Hoan uống xong ly cocktal thì Chu Triết đã rửa mặt bình phục lại cảm xúc đến tặng một ly Đại liên Liên Xô để cậu nếm thử, thuận tiện cũng ngồi xuống ở một bên: "Thầy Trương, ca khúc vừa rồi của ngài quá tuyệt vời, vừa nghe chính là phong cách của ngài."
Trương Hợp Hoan trong lòng nghĩ nói thừa, đều từ một người viết ra đương nhiên là cùng một phong cách, uống ngụm rượu rồi nói: "Hai bài này đều là viết khi còn trẻ, thiên về ca khúc vườn trường, cá nhân tôi cũng không quá thích."
Chu Triết nói: "Đã là thần tác rồi, "Thiết Huyết Đan Tâm" "Đường đời có em" của thầy Trương tôi đều đã nghe qua, đặc biệt hay, tôi đặc biệt thích."
An Nhiên yên lặng nhớ kỹ, thật không biết hắn đã viết nhiều bài hát như vậy, trở về tìm nghe thử một chút, Trương Hợp Hoan này cũng thật không đơn giản.
Trương Hợp Hoan nói: "Viết ca khúc là sở thích của tôi, không thể so với người làm nghệ thuật chuyên nghiệp các cậu."
"Thầy Trương đừng bêu xấu tôi như vậy, tôi đời này cũng không thể tu đến bước của ngài được."
Lúc này một người mặc áo sơmi hoa vui vẻ đi tới, Chu Triết giới thiệu cho Trương Hợp Hoan, người đến là ông chủ quán bar Phương Viễn Minh, anh ta trước đây là học thể dục, trừ quán bar này ra thì còn mở một phòng tập thể thao, xem khổ người của Phương Viễn Minh đã biết là người đam mê luyện tập rồi.
Phương Viễn Minh đưa cho Trương Hợp Hoan một tấm danh thiếp, hỏi cậu có hứng thú đến quán bar hát không, chủ yếu là vừa rồi nhìn thấy Trương Hợp Hoan hát thật sự làm cho anh ta cảm thấy kinh ngạc.
Trương Hợp Hoan cảm ơn ý tốt của đối phương, chỉ nói mình có công tác trong người, hứng thú đối với ca hát cũng không lớn.
An Nhiên ý thức được Trương Hợp Hoan này đẳng cấp không thấp, căn bản không có khả năng để ông chủ quán bar nho nhỏ này vào mắt, cảm giác kế tiếp cũng không có biện pháp nào nói chuyện nữa, nên nói muốn trở về, thật ra là giúp Trương Hợp Hoan giải vây.
Trương Hợp Hoan vốn đã muốn đi, hiện tại đã có cớ để rời đi.