An Nhiên cả giận nói: "Phản rồi, tôi lật lọng cái gì chứ? Tôi dựa vào cái gì mà phải giữ lời với cậu? Cậu vụng trộm phun nước miếng vào Nhất tiêu linh, cậu nghĩ tôi thực không phát hiện sao? Cậu là biến thái chết tiệt."
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi phun nước miếng vào đồ của tôi thì sao? Tôi bôi vào miệng của cô chắc?"
"Cậu…" An Nhiên chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan.
Tạ Lệ Na lúc này từ bên ngoài đi vào: "Cái gì vậy? Tôi vừa đi ra ngoài một lát mà mọi người đã cãi nhau rồi sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Không có gì, ta đi đây, phát thanh buổi chiều tự cô làm đi."
An Nhiên tức giận đến ho khan lên: "Trương Hợp Hoan, tin tôi trả cậu về hay không?"
"Cô thích trả thì cứ trả!" Trương Hợp Hoan đã ra ngoài, đối với phụ nữ không thể cứ chiều chuộng được, Trương Hợp Hoan am hiểu rất sâu cái này rất rõ ràng khi nào thì nên gõ cô ta một chút.
Tạ Lệ Na vẻ mặt phát mộng: "Có chuyện gì vậy? Lúc ta mới đi mọi người vẫn rất tốt mà, đột nhiên lại trở mặt."
"Hắn chính là biến thái chết tiệt!"
Tạ Lệ Na xáp lại: "Tiểu An, hắn có phải đã làm chuyện gì quá đáng với cô không?"
An Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái: "Cô nghĩ cái gì vậy, có cho hắn thêm lá gan hắn cũng không dám."
Ngồi xuống cầm ly trà lên muốn uống, thì phát hiện trà hoa cúc đã bị Trương Hợp Hoan đổ sạch rồi, tức giận hung hăng ném cái ly xuống đất, may mà cái ly làm bằng inox.
Tạ Lệ Na biết cô ta tính tình cũng không tốt, thở dài lắc lắc đầu.
Lúc này Lý Siêu đi vào, trong tay còn mang một hộp gì đó, đi đến bên cạnh An Nhiên, cười tươi nói: "An Nhiên!"
An Nhiên ngẩng đầu.
Lý Siêu nói: "Nghe nói em bị cảm, cổ họng không tốt, cho nên anh đặc biệt mang cho em chút đồ bổ, rất có lợi cho sức khỏe của em."
"Đừng phiền tôi!"
Lý Siêu nhìn ra cảm xúc của cô không ổn: "Được rồi, ngày khác anh đến sau, thứ này để ở đây nhé."
"Mang đi!"
Lý Siêu cười nói: "Anh đi đây."
An Nhiên nhìn thoáng qua cái hộp kia, rồi cầm lên trực tiếp quẳng vào sọt rác.
Tạ Lệ Na nói: "Tiểu An, còn một giờ nữa là trực tiếp, không bằng để tôi gọi tên kia về?"
An Nhiên nói: "Hắn cũng không phải nhân viên chính thức, gọi làm gì? Cô thích hắn à? Vậy để hắn đến tôi đi?"
Tạ Lệ Na ở sau lưng trợn trắng mắt, tôi cũng không đắc tội cô, cần gì phải nói cái giọng đó với tôi, một bên kiểm tra lại nội dung văn bản một bên nói: "Nếu vậy để tôi gọi cho phòng nhân sự để trả hắn trở về."
An Nhiên nói: "Cô rảnh rỗi vậy à? Cô có phải e sợ cho thiên hạ không loạn hay không?"
"Tôi…"
An Nhiên lại ho khan lên.
Lúc này Trương Hợp Hoan từ bên ngoài vào, khom người nhặt cái ly ở trên đất lên, đi rửa cho sạch, lại rót ly trà hoa cúc rồi đi đến bên cạnh An Nhiên đặt ly trà xuống.
An Nhiên thật ra sớm đã phát hiện, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn, chờ Trương Hợp Hoan đi tới, ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm vào màn hình computer, tiểu tử này biết sợ rồi sao?
Trương Hợp Hoan cũng không quan tâm tới cô, nhặt túi đồ ở trong thùng rác kia ra, bên trong có mứt lê đường, có kẹo mật ông, lại có cả chocolate Dove, Trương Hợp Hoan cầm hộp chocolate kia đi qua chỗ Tạ Lệ Na, đưa chocolate cho cô ta.
An Nhiên khóe mắt truy tung thằng nhãi này, quá không biết xấu hổ, thứ này rõ ràng là đồ người ta cho mình, hắn lại có thể lấy đi đưa cho người khác.
Tạ Lệ Na thấp giọng nói: "Đi xin lỗi thầy An của cậu đi."
"Chị Tạ, ngài đi làm chuyện khác đi, văn bản buổi chiều để tôi làm cho." Trương Hợp Hoan dùng mắt ra hiệu với cô ta, Tạ Lệ Na nhận chocolate của cậu, nhận đồ người ta thì tay mềm, nghĩ cậu ta có lẽ là xấu hổ nên biết điều đứng dậy đi ra.
Trên máy tính của An Nhiên vang lên âm báo tin nhắn, nhìn thấy avatar của Trương Hợp Hoan lóe lên.
An Nhiên đưa chuột qua lại trên đó một hồi, rốt cuộc vẫn click mở ra, nhìn thấy lại có thể là ảnh của mình, ngoài miệng còn có thêm vài cục mụn.
An Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, gõ một hàng chữ: "Nghịch đồ khi sư diệt tổ!"
Gõ hồi lâu vẫn không thấy Trương Hợp Hoan đáp lại, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện Trương Hợp Hoan đứng ở ngay phía sau mình, An Nhiên giật mình hét lên một tiếng, ôm ngực: "Làm tôi sợ muốn chết, Trương Hợp Hoan cậu có phải muốn chết không! Khụ khụ khụ…"
Trương Hợp Hoan nói: "Đừng kích động, cô nếu ho chết ở chỗ này, tôi cũng không thể giải thích được." Bưng lên ly trà của An Nhiên đưa qua: "Thầy An mời uống trà, xin bớt giận, hỏa khí quá lớn rất dễ nổi mụn."
An Nhiên trừng mắt nhìn cậu một cái, cảm giác mình cũng không có hơi để mà giận nữa, người ta đã cho cô bậc thang để đi xuống, nên tiếp nhận ly trà uống một ngụm: "Cậu về sau còn dám như vậy nữa, tôi thực sẽ trả cậu về đó."
"Hoa cúc uống có thoải mái không?"
An Nhiên luôn cảm thấy mặt hàng này có ý xấu: "Cậu đừng có nói nữa."