Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378: Nhập Vai (1)

Chương 378: Nhập vai (1) Chương 378: Nhập vai (1)

"Không ai muốn chết, bao gồm mày tao cùng cô ta!" Trương Hợp Hoan liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, An Nhiên vẻ mặt quả nhiên thực phong phú, sợ hãi bất lực, lại gượng giả trấn định, thật sự đã nắm vững tâm cảnh của Phùng Trình Trình.

"Thả cô ta ra, tao cam đoan mày sẽ không có việc gì."

"Ha ha, mày bảo tao thả cô ta? Chỉ cần tao thả cô ta, trên người tao lập tức sẽ có mấy chục cái lỗ."

"Tao đương nhiên biết!" Trương Hợp Hoan đưa điếu thuốc lên miệng.

Toàn bộ phụ nữ ở đây nhìn thấy tư thế đưa thuốc lên miệng của cậu, trong lòng đồng thời xuất hiện một câu, quá ngầu!

Hành vi làm màu của Trương Hợp Hoan vẫn chưa có ngưng hẳn, cậu thế mà lấy ra một hộp diêm, ở trước mặt mọi người đánh diêm châm lửa điếu thuốc, sau đó tiêu sái rung cánh tay để tắt diêm.

Kỹ thuật ghi âm muốn ngăn lại loại hành vi này công nhiên trái với điều lệ hút thuốc này, nhưng La Bồi Hồng không kêu dừng thì vẫn phải tiếp tục thu âm.

An Nhiên trái tim cũng cảm thấy rạo rực trước động tác rung tay tắt diêm của Trương Hợp Hoan, thầm mắng làm màu quá đáng, nhưng lại không thể không thừa nhận động tác này thật sự rất ngầu.

Trương Hợp Hoan khinh thường nhìn Lý Siêu: "Bất quá mày biết không? Yêu cầu vừa rồi mày đưa ra chẳng khác nào là tự chịu diệt vong. Chuyện này truyền đến toà thị chính, nhân vật lớn vì mặt mũi thậm chí sẽ hy sinh cô ta, đến lúc đó chẳng những có mấy chục viên đạn nhằm vào, có khi có thể có mấy chục quả lựu đạn quăng vào, người ở trên làm được."

Ba người đi ra cửa, kế tiếp là cảnh tượng tuần cảnh muốn nổ súng, ăn cướp chuẩn bị bắn chết Phùng Trình Trình, Hứa Văn Cường xông lên một quyền đánh bay ăn cướp.

Trương Hợp Hoan nhập diễn, một quyền đánh thẳng vào Lý Siêu, một quyền này vừa nhanh vừa mạnh, còn chưa tới sát mặt Lý Siêu, quyền phong đã muốn đập vào mắt của anh ta, Lý Siêu sợ tới mức kêu thảm một tiếng, con mẹ nó chứ, đây là công báo thù riêng mà!

"Dừng!" La Bồi Hồng đúng lúc kêu dừng.

Nắm tay Trương Hợp Hoan tạm dừng giữa đường.

Lý Siêu sợ tới mức đầu đổ mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch, tiếng kêu dừng này kêu rất đúng lúc, bằng không một quyền này sẽ đến trên mặt mình rồi, anh ta sợ tới mức quên cả lời kịch kế tiếp.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, một đoạn này thật sự quá tuyệt vời, Lý Siêu không vỗ tay, vội vàng đi lau mồ hôi.

Rốt cuộc đến màn Hứa Văn Cường đối mặt với Phùng Trình Trình.

Trương Hợp Hoan mỉm cười nhìn Phùng Trình Trình, không, hẳn là An Nhiên: "Em hình như không sợ hắn ta!"

An Nhiên liếc mắt nhìn Lý Siêu một cái: "Thật ra người này cũng không tính là quá xấu."

"Thật ra người xấu cũng không nhìn ra được." An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, trong lòng nói cậu chính là người xấu đó, một bụng ý nghĩ xấu.

Lý Siêu ngồi ở một bên ừng ực uống nước, hồi lâu vẫn chưa có thoát khỏi cơn sợ từ một quyền vừa rồi, mặt hàng này ra quyền sao mà nhanh như vậy?

Ghi âm hiện trường còn đang tiếp tục.

"Cô sao vậy?"

"Tôi muốn ói!"

"Xuống xe hít chút không khí tươi mới là sẽ khong sao."

Trong kịch tình Phùng Trình Trình xuống xe, Hứa Văn Cường cởi áo gió khoác lên trên vai cô ta.

Trong hiện thực Trương Hợp Hoan cởi áo gió nữ khoác lên trên vai An Nhiên, hai tay đặt trên bả vai của cô, công khai vuốt phẳng xuống.

Lý Siêu nhìn thấy ánh mắt muốn tái nhợt đi, cái này không phải công khai lợi dụng sao? Mặt hàng này nhân phẩm quá kém, trước công chúng, trước mắt bao người còn đùa giỡn lưu manh.

Liếc mắt nhìn La Bồi Hồng một cái, cái này cũng không kêu dừng? Trương Hợp Hoan lợi dụng An Nhiên, chẳng lẽ bà không thấy sao? Đây là kịch truyền thanh không phải kịch truyền hình, quân tử động khẩu không động thủ, sao lại ra tay như vậy? Sớm biết có thể động thủ, mình vừa rồi khi diễn ăn cướp đã động thủ rồi.

Nhưng nhìn An Nhiên chẳng những không phản cảm, còn giống như rất hưởng thụ, nhắm mắt lại hít một hơi không khí tươi mới.

"A, anh là gì của cha tôi…"

"Một người bạn!"

An Nhiên chuyển mặt qua cười: "Tôi trước kia sao chưa gặp qua anh?" Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy mặt hàng này là bộ dáng hung thần ác sát kéo mình ra.

"Tôi quen biết cha cô cũng chưa lâu." Trương Hợp Hoan tiêu sái cười.

An Nhiên cũng cười, nụ cười này giống như gió xuân hòa tan tuyết mùa đông: "Tôi còn chưa cảm ơn anh đã cứu tôi." Lại nhớ tới tình cảnh Trương Hợp Hoan không để ý nguy hiểm cứu mình ra từ dưới biển quảng cáo bị đổ xuống.

"Nghe nói Phùng tiểu thư học ở trung học Bắc Bình à?"

"Ở trung học số 4 Bắc Bình."

"Ngay phố Trường An?"

"Anh đã từng đến Bắc Bình?"

"Tôi ở đó ôn thi đại học!"

Đã nhập vai! Hoàn toàn nhập vai!

Người ở đây cảm giác không phải đang xem kịch truyền thanh, mà quả thực chính là sân khấu kịch, hai người này biểu diễn không chỉ giới hạn ở thanh âm, cái động tác này, cái ánh mắt này, cái vẻ mặt này, cái chi tiết này quả thực quá đúng, cảm giác Trương Hợp Hoan chính là Hứa Văn Cường, An Nhiên chính là Phùng Trình Trình vậy.

Bình Luận (0)
Comment