Một bàn tay mềm mại đặt ở trên vai cậu, là An Nhiên có chút lo lắng đến đây: "Cậu khóc?"
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, quay người qua, tôi khóc khi nào vậy, tôi chỉ đang tìm lại thanh âm thôi.
An Nhiên nhìn thấy cậu không khóc, mới hỏi là chuyện gì, rồi thở dài nói: "Bỏ đi, đêm nay không ổn thì không ghi nữa, cậu cũng đừng cố quá thành quá cố, phương diện phối âm vốn chính là nghề của Lý Siêu, cậu so không bằng anh ta cũng không sao cả."
Trương Hợp Hoan có chút buồn bực nhìn An Nhiên, tôi sao mà so không bằng hắn? Hắn tính cái rắm? Trong lòng nghĩ nhưng nói không ra lời, nghẹn muốn chết, cậu bỗng nhiên muốn hút thuốc, nên làm động tác hút thuốc.
An Nhiên hiểu sai ý, nhỏ giọng mắng một câu: "Không biết xấu hổ."
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười, tưởng tôi hôn gió cô sao? Tôi là muốn hút thuốc, cậu lại lập lại lần nữa, làm động tác hút thuốc, An Nhiên lúc này mới rõ ràng, xoay người đi vào trong phòng, không bao lâu cầm một bao thuốc đi ra, cô đi hỏi Lý Siêu.
Trương Hợp Hoan rút ra một điếu thuốc, An Nhiên giúp cậu châm thuốc, cảm giác cậu ta đang muốn đập nồi dìm thuyền, dù sao cổ họng đã hỏng, có phá nữa cũng không sao cả.
An Nhiên nói: "Trong lòng buồn phiền thì hút một điếu, bất quá đừng hút nhiều, không tốt cho cổ họng của cậu."
"Tôi không buồn phiền chút nào, tôi là đang tìm cảm giác."
An Nhiên ngẩn ra một chút, thanh âm của cậu lại có thể khôi phục, tuy vẫn có một chút khàn khàn, nhưng đã có thể phát ra tiếng bình thường, Trương Hợp Hoan cũng phát hiện, trong lòng bất ngờ, xem ra thuật khống chế dây thanh đã có hiệu lực, vừa rồi mất giọng giống như reset computer, dây thanh của mình đã hoàn thành một lần kết nối lại với hệ thần kinh.
Trương Hợp Hoan bảo An Nhiên đi vào trước chuẩn bị, mình tìm cảm giác rồi sẽ vào sau.
Người ở bên trong nghe nói cổ họng Trương Hợp Hoan đã khôi phục, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, ít nhất đêm nay không cần đình công.
Lý Siêu đang muốn hung hăng diệt uy phong của Trương Hợp Hoan, ở trong giới phối âm đài giao thông, hắn mới là vương giả.
Trương Hợp Hoan từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một điếu thuốc, bên trong phòng là cấm hút thuốc, La Bồi Hồng đang muốn ngăn cản, nhìn rõ thì điếu thuốc mà Trương Hợp Hoan cầm cũng chưa châm lửa, hẳn là sử dụng như đạo cụ.
Trương Hợp Hoan nhìn nhìn xung quanh, ý bảo Tề Mạt Lỵ cởi đem áo gió của cô ra, Tề Mạt Lỵ không rõ cậu có ý gì, mặt hàng này tiếp nhận áo gió kiểu nữ của Tề Mạt Lỵ thì khoác ở trên người.
Mọi người nhìn thấy ở trong mắt đều muốn cười, đây là đang tìm cảm giác sao? Tìm cảm giác sao cậu không đi tìm áo gió nam đi.
Bất quá nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Hợp Hoan thì lại không giống như đang chọc cười, Lý Siêu từ trong không khí cảm thấy được một tia khói thuốc súng, một diễn viên phối âm tốt xác thực sẽ lợi dụng một ít đạo cụ để trợ giúp bản thân tiến vào nhân vật nhanh hơn, Hứa Văn Cường khoác áo gió xuất trướng, mình là ăn cướp, mình có phải nên tìm đạo cụ làm súng hay không?
Lý Siêu lấy ngón tay làm thành hình khẩu súng, hai ngón tay chỉ vào đầu An Nhiên, tức giận nhìn Trương Hợp Hoan: "Mày nói đi!" Thanh âm như chuông khí tràng mười phần, đằng đằng sát khí, kỹ thuật ghi âm hiện trường nắm chặt nắm tay, phải like thôi, quả thực là ma pháp sư thanh âm mà.
Trương Hợp Hoan không hề sợ hãi hai mắt nhìn chăm chú vào Lý Siêu: "Tao chỉ muốn nói chuyện riêng với mày!" Thanh âm của cậu trấn định có lực, trầm thấp lại tràn ngập lực lượng không thể kháng cự.
An Nhiên trừng lớn hai mắt, có chút ngạc nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, đã nhập vai rồi, giờ phút này thực cảm giác được cậu ta giống như Hứa Văn Cường phụ thể, có thể là do cổ họng bị chút ảnh hưởng, thanh âm Trương Hợp Hoan hơi khàn khàn chút, nhưng đúng là nhờ một chút khàn khàn này đã tăng thêm cho cậu một phần tang thương duyệt tẫn ngàn phàm, loại cảm giác tang thương toát ra từ đáy lòng của người đàn ông này thật sự là quá đả động lòng người.
Lý Siêu hét lớn một tiếng: "Quay mặt đi, đến cửa sổ! Quay đi!" Thanh âm anh ta rõ ràng lại lớn hơn, phải yếu toàn diện ngăn chặn Trương Hợp Hoan ở trên khí tràng.
Trương Hợp Hoan giơ tay lên xoay người, chậm rãi lui về phía sau.
"Tốt, có gì mày nói đi!" Thanh âm Lý Siêu mười phần khí phách.
"Tao chỉ muốn nói chuyện riêng với mày!" Trương Hợp Hoan bình tĩnh tự tin. "Tao có thể tiến vào không? Mày sợ à?"
Trong đôi mắt La Bồi Hồng lóe ra hào quang kích động, Trương Hợp Hoan đi ra ngoài rồi trở về, cảm giác đã thay đổi, loại khí tràng này, thanh âm này, đây là Hứa Văn Cường, đây mới là Hứa Văn Cường, cậu ta đã tìm được cảm giác, cậu ta rốt cuộc đã tìm được cảm giác.
"Mày nói đi!" Lời kịch của ăn cướp là nhượng bộ, Lý Siêu cảm giác trong lòng mình cũng bắt đầu nhượng bộ, thằng nhãi này bản lĩnh diễn kịch cũng không kém.