Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 385 - Chương 385: Mưa Sao Băng (1)

Chương 385: Mưa sao băng (1) Chương 385: Mưa sao băng (1)

Lên trên núi, phát hiện chỗ ngắm cảnh đã đến không ít người từ khá sớm, chỗ có người là có làm ăn, rất nhiều người buôn bán nhỏ ngửi được cơ hội đã chiếm trước vị trí tốt để bán đậu hủ thúi, cá mực nướng, mì ăn liền, bia các thứ linh tinh ở đây, còn cho thuê cả áo khoác, ngủ túi, lều trại.

Cái này hoàn toàn không giống với hoàn cảnh trong chờ mong của Sở Thất Nguyệt, đến xem sao băng đều là các cặp đôi anh anh em em với nhau, có rất nhiều người không để ý tới ai còn công khai ôm hôn nhau.

Trương Hợp Hoan thật vất vả tìm được một chỗ tương đối yên tĩnh, cởi áo khoác của mình trải ở trên tảng đá, để cho Sở Thất Nguyệt ngồi.

Sở Thất Nguyệt nói: "Hơi đói bụng."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Cái này dễ mà." Cậu đi dạo một vòng, mua đậu hũ thối, mực nướng, một bịch vịt cà ri, một lốc bia, lại thuê lều trại, mặc kệ hoàn cảnh ồn ào thế nào, cũng phải xây dựng một không gian riêng tư thuộc về họ.

Sở Thất Nguyệt nhìn thấy cậu mang theo nhiều đồ như vậy thì đi qua hỗ trợ, vừa mới quay lại, chỗ của họ đã bị một cặp đôi khác chiếm mất.

Sở Thất Nguyệt tức giận muốn đi qua lý luận, Trương Hợp Hoan bảo cô đừng ảnh hưởng đến tâm tình, phát hiện một tảng đá lớn, mặt trên cũng khá bằng phẳng, bởi vì cách mặt đất hơn 2m leo lên không thuận tiện, cho nên tạm thời chưa bị ai chiếm lấy, cậu liền leo lên trước, rồi kéo Sở Thất Nguyệt lên.

Ở trên tảng đá dựng lều trại, vị trí này cao cao tại thượng, từ góc độ của họ nhìn xuống, lều trại màu sắc rực rỡ phía dưới giống như những đóa hoa nở rộ trên đỉnh núi, Sở Thất Nguyệt cười nói: "Thật sự là nhờ anh mới tìm được vị trí tốt như vậy."

Trương Hợp Hoan nói: "Cho nên người không thể chỉ nhìn dưới chân, mà phải nhìn lên trên."

Sở Thất Nguyệt nói: "Đây là doanh trại quân đội của chúng ta, đêm nay em không đi đâu cả, nhất định phải bảo vệ tốt doanh trại này."

Trương Hợp Hoan cười tủm tỉm nhìn cô.

Sở Thất Nguyệt có chút mẫn cảm: "Nhìn cái gì vậy?"

"Đẹp thì nhìn!"

"Cũng không phải để anh nhìn."

"Anh nói không tính."

Trương Hợp Hoan mở chai bia đưa cho cô, Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu.

Trương Hợp Hoan nói: "Em là sợ uống bia sẽ đi tiểu?"

"Anh nói chuyện không thể văn minh chút sao."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Không có gì, WC cách đây không xa, khi cần anh đưa em đi."

Sở Thất Nguyệt lúc này mới tiếp nhận chai bia, ánh mắt hai người nhìn lẫn nhau, đồng thời cười lên, Sở Thất Nguyệt nói: "Cười cái gì mà cười?"

"Nhìn thấy em vui nên cười, em có vui không?"

Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, cụng chai với cậu một cái, uống ngụm bia, ôm hai gối nhìn ra bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, chỉ là trên bầu trời vẫn chưa thấy sao, không khỏi có chút mơ hồ: "Đêm nay không phải là trời đầy mây chứ?" Cô muốn xem mưa sao băng, hy vọng trời đẹp.

Trương Hợp Hoan lấy di động tra xét một chút dự báo thời tiết, cậu cũng không quá tin tưởng vào đài khí tượng.

Trung tâm mua sắm American Express Centurion dự báo thời tiết thể hiện, đêm nay không mưa, bất quá cũng không có đặc biệt ghi chú sẽ xuất hiện mưa sao băng.

Với cậu mà nói mưa sao băng căn bản chỉ là râu ria, cho dù đêm nay có mưa to, trọng điểm là ở chỗ có thể ở chung một chỗ với Sở Thất Nguyệt, ở trên đỉnh núi Tử Hà này, ở bên cạnh nhau cả một đêm dài, cái kiểu như thế này là ngộ mà không thể cầu.

Di động Trương Hợp Hoan kêu lên, là An Nhiên điện thoại tới.

Trương Hợp Hoan tiếp điện thoại.

An Nhiên có chút phẫn nộ hỏi: "Này, cậu không trở về phát thanh buổi chiều à."

"Tôi không phải thay ca cho thầy Uông sao, tôi giờ còn ở đài khí tượng đây, tôi mệt muốn chết rồi." Trương Hợp Hoan nói dối mắt cũng không chớp cái nào.

"Tốt xấu phải nói với tôi một tiếng chứ, tôi còn tưởng cậu sẽ về, bực mình muốn chết, làm hại tôi gấp rút ra trận, còn chưa có chuẩn bị gì."

"Thầy An, người dẫn chương trình kinh nghiệm phong phú giống như cô căn bản không cần chuẩn bị." Trương Hợp Hoan cảm thấy buồn cười, mình giúp cô ta vài ngày, dẫn đến phát thanh đã thành chức trách của mình, cho nên vẫn nói tính ì của con người là do thói quen dẫn đến.

"Cậu bớt đi, đúng rồi, Lý Siêu kia làm tôi phiền muốn chết, cứ mời tôi đi xem mưa sao băng gì đó, cậu nếu ở đây thì có thể giúp tôi chắn một cái."

Trương Hợp Hoan nói: "Cô không đi à?" Cậu nhìn nhìn ra bên ngoài, không thể trùng hợp như vậy chứ.

An Nhiên nói: "Tôi bị bệnh à, thấy hắn càng phiền thêm, cậu ở đâu vậy?"

Trương Hợp Hoan nói: "Tôi cùng bạn gái xem mưa sao băng." Nhìn Sở Thất Nguyệt cười cười.

An Nhiên nói: "Bạn gái à? Quả nhiên lấy việc công làm việc tư, tôi phải ngó cậu kỹ hơn mới được."

Trương Hợp Hoan nói: "Được rồi!"

Cúp điện thoại nói với Sở Thất Nguyệt: "Là thầy của anh, người phối âm Phương Diễm Vân đó."

Sở Thất Nguyệt gật gật đầu nói: "Thanh âm rất có mị lực, cô ta có phải trông rất được không?"

Bình Luận (0)
Comment