Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 412 - Chương 412: Lão Hí Cốt (1)

Chương 412: Lão hí cốt (1) Chương 412: Lão hí cốt (1)

Hiện tại có rất nhiều tài nguyên cho phim điện ảnh và phim truyền hình, sẽ càng thuận tiện hơn khi mua bản quyền rồi chuyển đổi thành phim truyền hình. Nhưng mà loại chuyển biến này không thể gọi là bản gốc. Hiện tại , hướng gió chính sách thay đổi đột ngột, bắt đầu khuyến kích văn nghệ nguyên bản.

Lần này Quách đài trưởng đi họp, chủ đề hội nghị chính là cỗ vũ văn hóa nguyên bản. Bộ kịch truyền thanh “Bến Thượng Hải” vừa vặn phù hợp với chủ đề.

Quách đài trưởng đến hiện trường chủ yếu cũng là muốn cho thấy thái độ ủng hộ bản gốc. Đối với La Bồi Hồng và tổ kịch mà nói thì đây là một cơ hội khó có được.

Cô trước tiên đánh tiếng với Trương Hợp Hoan, để cậu ta chuẩn bị tốt tinh thần. Quách đài trưởng là lãnh đạo đệ nhất của đài giao thông. Chỉ cần có thể được ông thưởng thức, điều vào đài giao thông là chuyện không có vấn đề gì.

Vì để lại ấn tượng sâu sắc cho cấp lãnh đạo, La Bồi Hồng cũng bỏ một chút công phu trong đêm hôm đó. Thông qua thảo luận chuyên môn, chuẩn bị trang phục cho tổ kịch, có hiệu suất biểu diễn nhất định. Trải qua thảo luận, bọn họ lựa chọn cảnh Niếp Nhân Vương bị giết.

Nguyên nhân lựa chọn cảnh này không chỉ có bản thân kịch bản cũng đủ phấn kích, hơn nữa trong đó còn có khách mời là Quách đài trưởng.

Không nhìn lầm, trong quá khứ Quách đài trưởng chính là xuất thân từ người dẫn chương trình, cũng là một diễn viên kiêm phối âm. Sau khi ông đọc một phần “Bến Thượng Hải”, thời điểm thị sát chủ động để bản thân làm một nhân vật khách mời. Ông lựa chọn Niếp Nhân Vương, muốn lấy hành động thực tế để ủng hộ bản gốc.

Niếp Nhân Vương này là một nhân vật cực kỳ phức tạp. Có thể nói đây là nhân vật phản diện lớn thứ hai ngoại trừ Phùng Kính Nghiêu. Phần diễn không nhiều lắm, nhưng mà cực kỳ xuất sắc.

Màn kịch lớn lớn này cuối cùng cũng bắt đầu kéo màn vào bảy giờ tối thứ sáu. Quách đài trưởng đúng giờ đi vào phòng thu, trong tay ông không cầm lời kịch. Trước khi tới đây ông đã thuộc hết toàn bộ bản thảo, lão đồng chí chính là chuyên nghiệp và tận tâm.

Cảnh diễn hôm nay thật ra là Đinh Lực do Lý Siêu thủ vai diễn nhiều hơn một chút. Lý Siêu muốn thể hiện xuất sắc của bản thân. Ít nhất hôm nay cũng phải so sánh được với Trương Hợp Hoan.

Diễn viên sau khi sắp xếp tâm lý, La Bồi Hồng ra dấu có thể bắt đầu. Khách mời tại chỗ Quách đài trưởng đóng vai Niếp Nhân Vương lấy tay chỉ vào An Nhiêm sắm vai Phương Diễm Vân: “Các người đừng tới đây, bằng không tôi giết cô ta!”

Gừng càng già càng cay, Quách đài trưởng đã thể hiện khí phách của mình khi mở lời, hào quang mạnh mẽ kinh sợ toàn trường quay.

Nhưng nếu mà bạn lắng nghe một cách cẩn thận thì còn có thể nghe được sợ hãi ở sâu bên trong giọng nói của ông ấy. Nắm được trạng thái tâm hồn của Niếp Nhân Vương, không từ thủ đoạn, lại miệng cọp gan thỏ, nắm trạng thái cực kỳ chính xác. Đây là thực lực của lão diễn viên.

Lý Siêu vào vai Đinh Lực, trước mặt lãnh đạo cũng xuất ra toàn bộ năng lượng: “Niếp đại đầu, nếu ngươi thả cô ấy, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.”

“Đừng có nằm mơ, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận!”

Lý Siêu chăm chú nhìn vào Quách đài trưởng, từ lúc anh tiến vào đơn vị cho tới nay, đây là lần đầu dám dùng ánh mắt như vậy nhìn lãnh đạo. Thấy được ánh mắt khí phách của Quách đài trưởng, trong lòng run lên: “Mày nghĩ rằng tao sẽ tiếc cô ấy sao?” Giọng nói đều có chút rung rung.

La Bồi Hồn nói cắt, tỏ vẻ nơi Lý Siêu có vấn đề xảy ra. Anh hẳn nên có khí phách hơn. Thế cục rõ ràng đã bị anh khống chế, hơn nữa biểu hiện của anh đối với Niếp Nhân Vương nên là miệt thị, cần phải suy xét đền tâm tính của Đinh Lực ngay lúc đó.

Đối với hắn mà nói Phương Diễm Vân là một vũ nữ không có gì quan trọng. Hắn băn khoăn không phải là tính mạng Phương Diễm Vân, mà là cảm nhận của Hứa Văn Cường.

Quách đài trưởng thưởng thức gật đầu, La Bồi Hồng rất chuyên nghiệp, vạch ra đúng mấu chốt của vấn đề. Ông cổ vũ Lý Siêu thả lỏng, thật ra trong lòng ông đã biết, tiểu tử này không phải sợ Niếp Nhân Vương, mà là sợ mình. Diễn kịch nhất định phải nhập tâm, quên đi thân phận mình. Cho dù kịch truyền thanh cũng phải làm như thế.

Lý Siêu nổi lên một chút cảm xúc, một lần nữa bắt đầu: “Mày nghĩ rằng tao sẽ tiếc cô ấy sao?” Tốt hơn so với lần trước một ít, ít nhất giọng nói ổn định.

“Mày sẽ không, Hứa Văn Cường thì sẽ!”

Đến phiên An Nhiên vẫn luôn lặng lẽ mở miệng: “Văn ca đâu, anh ta ở đâu?”

“Anh ta ở bên ngoài.”

An Nhiên không biết vì sao lại nhớ đến lúc mình ở trên sân khấu của quán bar bị một đám fan điên cuồng bao vây, cô lo lắng la lên: “Bảo anh ấy không cần vào!” Loại thân thiết, lo lắng sinh tử và vẻ mặt suy xét đắn đo chính xác đến cực điểm.

Bình Luận (0)
Comment