Cho dù là diễn viên thiên tài thì cũng cần có kinh nghiệm sống. Mà An Nhiên và Trương Hợp Hoan cách đây không bao lâu trải qua một lần nguy hiểm, cô rất dễ dàng tìm lại được loại cảm giác này.
Quách đài trưởng thầm khen, hậu sinh khả úy. Tiểu nha đầu này diễn rất tốt, rồi hắn lớn tiếng hô lớn: “Hứa Văn Cường, Phương Diễm Vân đang ở trong tay tao.”
Biểu hiện ưu tú của bọn họ đã truyền cảm hứng cho Lý Siêu, Lý Siêu giận dữ nói: “Mày muốn thế nào?”
Vẻ mặt Quách đài trưởng khinh miệt: “Ném súng đây.”
“Nếu tao không làm?”
“Tao sẽ giết cô ấy.”
Lời dẫn: Lúc này thủ hạ xung quanh Đinh Lực chuẩn bị phóng về phía Niếp Nhân Vương, Đinh Lực ngăn cản.
Quách đài trưởng đã hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật Niếp Nhân Vương: “Mau ném xuống, toàn bộ đều ném xuống.”
Lý Siêu nhìn trái phải: “Ném súng xuống! Mọi người đứng im.”
“Tao nói ném súng xuống!”
Quách đài trưởng giống như bị Niếp Nhân Vương nhập rồi hét lớn: “Đưa súng lại đây! Nhanh lên!”
Lời dẫn: Đinh Lực từ từ cúi thân người xuống, từ trong tất rút ra khẩu súng, một súng bắn trúng vào Niếp Nhân Vương. Niếp Nhân Vương la lên rồi ngã xuống đất. Phương Diễm Vân chạy về phía Đinh Lực. Lúc này Niếp Nhân Vương giãy dụa bắn súng về phía Phương Diễm Vân.
Trương Hợp Hoan xuất hiện, vẻ mặt Trương Hợp Hoan khiếp sợ khi thấy cảnh tượng trước mắt: “Diễm Vân!”
Vẻ mặt cậu từ khiếp sợ biến thành thương tiếc. Diễn xuất này của Trương Hợp Hoan vẫn không tệ. Hơn nữa trước đó cậu có xem qua Bến Thượng Hải, tương tự như đã làm đề thi mấy lần. Hiện tại bắt đầu chép bài tập, dựa theo bộ dáng diễn của Phát ca là được. Đương nhiên cậu cũng tự mình phát huy một ít.
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan rồi mềm nhũn ngã trên mặt đất, Trương Hợp Hoan đưa tay ôm lấy cô.
Khách mời Quách trưởng đài đã xong rồi, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn biểu hiện của mấy người trẻ tuổi.
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoang, đôi môi anh đào khẽ mở: “Em…”
Cô tuy chỉ nói một chữ, nhưng Trương Hợp Hoang từ trong khẩu hình miệng của cô ấy đã biết rõ ràng cô đang nói là em yêu anh. An Nhiên nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt của cô chảy xuống. Trương Hợp Hoan lay cô: “Diễm Vân.” Mặt cậu dán lên mặt cô.
“Diễm Vân” Cậu nhẹ nhàng đặt An Nhiên ở trên đất, lại nhìn tay trái, tựa như thấy được trong tay trái có máu tươi. Dùng tay phải từ từ khép mắt cô lại.
Hơn nửa số người ở đây đỏ mắt. Vô luận là giọng nói hay biểu diễn đều rất có sức hút, hai người trẻ tuổi này diễn rất chân thật. Chỉ có Lý Siêu chú ý tới bàn tay móng heo của Trương Hợp Hoan vừa rồi đặt lên ngực An Nhiên.
Lời dẫn: Hứa Văn Cường ngẩn đầu thấy Niếp Nhân Vương đã chết, ánh mắt lần nữa trở lại nhìn Phương Diễm Vân, sau đó ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Đinh Lực.
Lý Siêu tràn ngập áy náy nói: “Văn ca, tôi cũng muốn cứu cô ấy.”
Trong mắt Trương Hợp Hoan chảy ra dòng lệ, cậu đứng lên, từ từ đi về phía Lý Siêu : “Cảm ơn cậu, về sau cậu có thể ở cùng với tôi. Bắt tay, vì sao lại không bắt tay với tôi?”
Trương Hợp Hoan lớn tiếng hét lên, hai mắt trừng lên, hung hăng nắm lấy tay của Lý Siêu, dùng sức nắm lấy.
Lý Siêu cảm giác các ngón tay của bàn tay mình bị cậu bóp nát. Cái đệch, mặt hàng này là quan báo tư thù: “Văn ca, tôi không muốn để cho cô ấy chết!” Đau đến giọng nói cũng run hẳn lên, thật nhanh buông tay, xương cốt đều muốn chặt đứt.
Trương Hợp Hoan bỏ tay hắn ra, trong kịch bản Hứa Văn Cường buông tay Đinh Lực, An Nhiên mặc sườn xám vẫn còn đang nằm trên mặt đất. Trương Hợp Hoan quay sang sửa lại một chút sườn xám rồi ôm lấy cô. Một bước chạy ra khỏi hiện trường, âm nhạc chủ đề vang lên.
Quách đài trưởng mím môi, tất cả mọi người đều chú ý đến vẻ mặt hắn. thẳng đến khi Trương Hợp Hoan buông An Nhiên xuống. An Nhiên sửa sang lại quần áo một chút. Lúc này Quách đài trưởng mới chậm rãi vỗ tay. Ông vỗ tay thì tất cả mọi người đều bắt đầu vỗ tay
La Bồi Hồng dẫn dắt mọi người đi đến chỗ Quách đài trưởng. Quách đài trưởng nói hậu sinh khả úy rồi nhìn An Nhiên nói: “Tiểu An, chẳng những phối âm hay, diễn xuất cũng rất xuất sắc. Phấn kích, thật sự rất phấn khích!”
An Nhiên ngượng ngùng cười.
Ánh mắt Quách đài trưởng nhìn về phía Trương Hợp Hoan: “Người trẻ tuổi này hình như là lần đầu tiên tôi gặp.”
La Bồi Hồng nhanh chóng chạy đến giới thiệu: “Cậu ấy chính là Trương Hợp Hoan, lần này cậu ấy không chỉ có đảm đương diễn viên chính phối âm, ngay cả kịch bản bộ kịch truyền thanh này đều là cậu ấy tự mình xử lý.”
“Ồ!” Quách đài trưởng đưa tay ra, Trương Hợp Hoan vươn hai tay cầm tay hắn: “Quách đài trưởng, hôm nay phần phối âm đã để cho tôi hiểu được cái gì gọi là phong phạm cao thủ. Khí phách ngài quá cường đại, ba người chúng tôi đều bị ngài làm cho chấn kinh.”
Quách đài trưởng cười ha ha, cái vỗ mông ngựa này thoải mái: “Tiểu Trương à, nhìn thấy các cậu tôi có cảm giác mình đã già đi. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thế hệ người mới đổi người cũ. Tương lai Đài giao thông đặt trên người trẻ tuổi các cậu.”