Trương Hợp Hoan đương nhiên có dự tính khác, nhưng bản quyền của “Đứa trẻ hư" và “Anh hùng xạ điêu” trong quá khứ cũng không thuộc về Tinh Vực.
Dự định trước mắt của cậu chính là “Bến Thượng Hải”. Hiện tại cho dù cậu không có năng lực tự mình quay chụp, cũng muốn bán phần bản quyền này với cái giá tốt.
Trương Hợp Hoan cũng không gạt La Bối Hồng, nói chuyện Vệ thị tìm cậu mua bản quyền.
La Bối Hồng vừa nghe Vệ thị có hứng thú, đương nhiên thay cậu cao hứng. Bà nói Trương Hợp Hoan không cần làm gì phức tạp, ai cũng sẽ không bỏ qua tiền. Đến lúc đó xem ai đưa tiền nhiều thì bán cho người đó. Về mặt Đài giao thông, bà sẽ nghĩ biện pháp trả lời.
Trương Hợp Hoan vốn muốn hỏi Đài giao thông ra giá bao nhiêu, nhưng La Bồi Hồng không nói, nhắm chừng cái giá này cũng không bao nhiêu.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua bảy ngày, Trương Hợp Hoan thuỷ chung không trả lời Tôn Tạo.
Tôn Tạo bắt đầu có chút khẩn trương. Dù sao hiện tại nhiệt độ của bộ kịch truyền thanh này ngày càng cao. Dựa theo diễn biến phát triển, ngay cả ông muốn ngừng nghe cũng không làm được.
Ông hỏi một chút Bạch Anh, Bạch Anh cố ý nói cho ông có vài công ty truyền hình đang bàn bạc với Trương Hợp Hoan. Tôn Tại vốn định liên hệ Trương Hợp Hoan nhưng lại nhớ trước đó họ đã định ra kỳ hạn mười ngày, lấy thân phận của ông cũng không thể lật lọng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tìm được một cái cớ. Ông để Bạch Anh sắp xếp cho ông đi hiện trường thu của bộ kịch truyền thanh này quan sát một chút.
Bạch Anh liên hệ với Trương Hợp Hoan một chút, vừa vặn đêm đó có thu âm, còn là một đoạn diễn quan trọng. Trương Hợp Hoan vui vẻ đáp ứng để Tôn chủ nhiệm đến quan sát.
Tối đó bảy giờ, Tôn Tạo đúng giờ đi tới hiện trường quay của Đài giao thông, Tề Tuệ cũng đi cùng ông đến. Thân là thành viên Liên hoan hội, em gái mê muội Trương Hợp Hoan đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đến hiện trường quan sát thần tượng.
Trương Hợp Hoan đã thay đồ diễn giới thiệu Tôn Tạo với La Bồi Hồng. La Bồi Hồng cực kỳ khách khí đối với vị nhân vật lớn của Bình Giang vệ thị này, nhờ Tôn Tạo chỉ đạo. Dù sao Tôn Tạo xuất thân là đạo diễn chính quy, hiện tại lại là người thành xông sản xuất phim truyền hình.
Tôn Tạo nhìn thấy Trương Hợp Hoan mặc áo dài cảm thấy cực kỳ thú vị. Lần đầu tiên nhìn thấy kịch truyền thanh được thu một cách chỉnh tề như vậy, ngay cả phục trang cũng đều chuẩn bị tốt.
Thật ra áo dài của Trương Hợp Hoan là An Nhiên cung cấp. An Nhiên tự trả tiền may mấy bộ trang phục dân quốc, đương nhiên chỉ có cô và Trương Hợp Hoan. Cô cho rằng như vậy càng có thể nhập diễn phối âm.
Mấy ngày gần đây đều không có An Nhiên diễn, chủ yếu là đoạn Hứa Văn Cường lưu lạc Hương Giang. Hôm nay lại có phần diễn của An Nhiên.
Cảm xúc của cô rõ ràng có chút hạ xuống, bởi vì ở giữa cô xin nghỉ ba ngày. Mấy ngày nay Trương Hợp Hoan cũng không gặp cô, cho nên cũng chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì?
Lời dẫn vang lên: Trình Trình ở trong phòng của khách sạn xem báo, thông báo tìm người của Hàn Lâm hấp dẫn lực chú ý của cô, toàn bộ đều là tên của một người. Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Trình Trình đứng dậy đi mở cửa, khuôn mặt để cô ngày nhớ đêm mong xuất hiện.
Âm nhạc vang lên.
An Nhiên không thể tin nhìn Trương Hợp Hoan ngoài cửa: “Văn Cường?”
Cô nhào vào trong lòng Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan có chút cứng nhắc ôm cô.
Tôn Tạo thầm khen trong lòng, một tiếng Văn Cường này, trong ai oán mang theo nghẹn ngào, chất chứa vô cùng ấm ức và yêu thương. Làm cho người ta cảm nhận được lời có hạn nhưng tình cảm dạt dào của hai người đang yêu.
An Nhiên gắt gao ôm lấy Trương Hợp Hoan, giống như sợ buông lỏng tay cậu sẽ rời đi. Một lát sau, cô mới ngẩng đầu từ trong lòng Trương Hợp Hoan, chăm chú nhìn cậu rồi vuốt ve gương mặt Trương Hợp Hoan.
“Anh gầy đi nhiều rồi!”
Tôn Tạo theo bản năng đẩy mắt kính. Nếu không nói trước đây là hiện trường diễn của kịch truyền thanh, ông khẳng định sẽ nghĩ đây là sân khấu diễn.
Nữ diễn viên này thật sự rất có linh tính, chỉ dùng một động tác, một câu đã có thể biểu đạt thâm tình khắc cốt ghi tâm của Phùng Trình Trình đối với Hứa Văn Cường.
Trương Hợp Hoan cười, chăm chú nhìn An Nhiên, gần gũi mới phát hiện hai ngày này An Nhiên tiều tuỵ đi rất nhiều.
An Nhiên nhìn cậu, cũng cười, ánh mắt chuyển hướng đến tờ báo trên bàn: “Đây đều là thông báo tìm người của Hàn Lâm!”
Trương Hợp Hoan không nói chuyện, khoé miệng hơi run. Vẻ mặt cậu từ mỉm cười chuyển thành rối rắm, đầu chậm rãi cúi thấp, đi về phía trước vài bước, đưa lưa về phía An Nhiên.
Tôn Tạo liếc mắt nhìn Bối La Hồng một cái, không rõ ràng bà vì cái gì mà không kêu dừng. Ông cảm giác thấy thái độ biểu diễn của Trương Hợp Hoan rõ ràng có chút cứng ngắc. Tuy rằng mấy động tác đều làm ra được, nhưng tiếp diễn không tốt, nếu dựa theo tiêu chuẩn của ông khẳng định kêu dừng.