Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 425 - Chương 425: Tham Quan Đến Rồi (2)

Chương 425: Tham quan đến rồi (2) Chương 425: Tham quan đến rồi (2)

Bất quá ông rất nhanh đã phản ứng lại, đây là kịch truyền thành, không phải phim truyền hình. Cho nên không có bao nhiêu yêu cầu đối với diễn xuất.

“Trình Trình, nghe anh nói, trở về Thường Hải đi!” Đây là lần đầu tiên Tôn Tạo nghe được thanh âm của Trương Hợp Hoan trong kịch.

Thanh âm thâm trầm có lực, khống chế cực kì chính xác cảm xúc yêu sâu đậm nhưng không thể không áp xuống. So sánh với biểu diễn, thanh âm của cậu thật quá tuyệt vời. Bản lĩnh lời kịch thật sự mạnh. Nhắm mắt lại không nhìn cậu biểu diễn, tựa như Hứa Văn Cường đã đứng ở bên người.

An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, giật mình kinh ngạc, sau đó lắc đầu kiên định nói: “Em không quay về, thời điểm em đến đã quyết định. Vô luận có tìm thấy anh hay không, cũng sẽ không quay về Thượng Hải.”

“Em quá ngốc rồi.!”

An Nhiên xông lên phái trước, bắt lấy cánh tay Trương Hợp Hoan, đầu tựa trên vai anh.

“Em muốn ở một chỗ cùng anh!”

Vẻ mặt Trương Hợp Hoan trầm trọng: “Anh đã không còn là Hứa Văn Cường trước kia rồi.”

An Nhiên vẫn nhìn Trương Hợp Hoan, trong mắt đẹp của cô ẩn hiện nước mắt: “Em không quan tâm, chỉ cần đi theo anh, khổ thế nào em cũng chịu được.”

Tôn Tạo cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng thẳng lên. Nữ diễn viên này quá lợi hại, ngay cả lông mi cũng có thể diễn. Là diễn viên thiên tài, biểu diễn bùng nổ.

Ông tiếp xúc không ít diễn viên trẻ tuổi, nhưng chưa thấy năng lực biểu diễn của ai mạnh như vậy. Chuyện này cũng khó trách, diễn viên trẻ tuổi càng ngày càng không biết diễn, lại có thể thua với đài phát thânh.

Trương Hợp Hoan dứt khoát xoay người: “Em hãy nghe anh nói.”

“Em không nghe!” An Nhiên lắc đầu, lùi về sau vài bước, không hề nhìn Trương Hợp Hoan: “Anh tuyệt đối không thể thuyết phục em!” Cô lại xoay người, nhìn vào ánh mắt Trương Hợp Hoan: “Văn Cường, em sẽ không lại rời xa anh nửa bước!”

Giọng điệu kiên định như thế, tràn ngập yêu thương và nhu tình vô hạn.

Trương Hợp Hoan nhìn sâu vào mắt An Nhiên, An Nhiên cũng nhìn câu, bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập nhu tình.

Trương Hợp Hoan gian nan nói: “Anh đã kết hôn.”

Môi An Nhiên bắt đầu rung động, trên mặt là biểu tình khó có thể tin, mắt co dần bị che lấp bởi hơi nước.

Cô nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Hợp Hoan, cảm xúc kích động hẳn lên: “Em không tin, anh sẽ không như vậy! Anh cố ý nói như vậy để cho em chết tâm!”

An Nhiên xông lên phía trước, bổ nhào vào trong lòng Trương Hợp Hoan: “Văn Cường, em không cho anh đi!”

Trương Hợp Hoan mang theo vẻ mặt thương tiếc pha lẫn hối hận: “Trình Trình, anh không phải là người biết nghĩ cho người khác!”

An Nhiên ghé vào trong lòng anh, khóc to không kiềm chế được.

La Bồi Hồng tuyên bố một màn diễn này hoàn toàn thành công. An Nhiên vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương không kiềm chế được.

Tôn Tạo thấp giọng hỏi La Bồi Hồng tình huống của An Nhiên, ông đã bị biểu hiện của An Nhiên ở hiện trường thuyết phục. Một chuyến này không đến không, ngoại trừ mục đích vốn có, ông còn có một phát hiện ngoài ý muốn.

Tề Tuệ hộ tống Tôn Tạo khóc nước mắt đầy mặt, quá cảm động rồi. Cô theo CP (couple) Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình, vốn hy vọng hai người có thể cùng một chỗ. Nhưng không nghĩ tới Hứa Văn Cường lại có thể kết hôn rồi.

Trương Hợp Hoan nhẹ nhàng vỗ đầu vai An Nhiên, biểu diễn của An Nhiên thuộc loại đắm chìm vào. Loại biểu diễn này rất vất vả, cô mang vào hoàn cảnh của nhân vật để biểu diễn, cảm thụ được vận mệnh của nhân vật.

Nhưng vận mệnh của một người được hoàn thành trong cả một đời, An Nhiên lại phải trong khoảng thời gian ngắn trải qua hết hỉ nộ ái ố. Chuyện này đối với tâm lý của cô là một loại tra tấn, Trương Hợp Hoan thậm chí hoài nghi năm đó cô tự sát có liên quan đến phương thức của loại diễn xuất này.

Sau khi cảm xúc của An Nhiên hơi ổn định lại, Trương Hợp Hoan cùng cô đi gặp mặt Tôn Tạo.

Tôn Tạo cười nói: “Quá tuyệt vời, hai người đều diễn rất tuyệt nhưng An tiểu thư xuất sắc hơn một chút. Tôi có thể không hề khoa trương mà nói, diễn xuất của cô đã đánh bại đại bộ phận diễn viên chuyên nghiệp.”

Tề Tuệ đi theo gật đầu, cô tuy là fan của Trương Hợp Hoan nhưng vừa rồi An Nhiên biểu diễn cực kỳ rung động. Chỉ có đích thân tới hiện trường mới có thể cảm nhận được.

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Tôn chủ nhiệm trăm công nghìn việc còn có thể rút ra một chút thời gian đến xem chúng tôi thu, thật là cho tôi thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà kinh sợ).”

Tôn Tạo cười nói: “Đừng quên tôi là fan trung thành của bộ kịch này, sau đó lấy ra danh thiếp của bản thân đưa cho An Nhiên.”

Cũng đưa cho Trương Hợp Hoan một tấm, thật ra Trương Hợp Hoan đã sớm có, nhưng vẫn nhận lấy.

Tôn Tạo nói: “Vậy việc đó đã suy xét xong chưa?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Không phải còn chưa tới thời gian sao? Tôn chủ nhiệm rất mong chờ tôi trả lời?”

Bình Luận (0)
Comment