Sở Thất Nguyệt không quan tâm hắn, đi đến bên người Trương Hợp Hoan cầm lấy cánh tay cậu, Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Em sợ anh đánh người sao?”
Sở Thất Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sự tình cũng chưa được rõ ràng, anh đừng manh động.”
Đổi thành dĩ vãng Trương Hợp Hoan tám chín phần muốn trêu chọc cô vài câu, nhưng hiện tại vì chuyện tình của chị mình nên cũng không có tâm tình.
Hai người đi theo quan sát Vũ Hán Khanh vào bên trong.
Vũ Hán Khanh gọi Liễu Vân Tư một tiếng mẹ, Liễu Vân tư mặt nhăn nhó không thèm để ý.
Trương Hợp Hân chỉ vào mặt hắn nói: “Vũ Hán Khanh, có phải anh đánh chị tôi không?”
Vũ Hán Khanh cười nói: “Tiểu Nguyệt, em nói như thế nào vậy? Em hỏi chị của em, có phải do anh đánh cô ấy không?” Rồi hắn đi đến bên giường: “Hợp Hân, rút cuộc là do ai làm vậy? Em nói cho anh biết?”
Trương Hợp Hân nhìn Vũ Hán Khanh, trong đôi mắt lộ ra sợ hãi, hấp hé miệng nói: “Tôi không cẩn thận nên bị ngã.”
Vũ Hán Khanh nhìn Liễu Vân Tư nói: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Các người đều nghe thấy chưa? Hợp Hân, sao em lại không cẩn thận như vậy!”
Trương Hợp Hân khóc nấc lên.
An Nhiên nói: “Chị Hân, chị đừng khóc. Ai đánh chị, chị cứ nói, cùng lắm thì báo cảnh sát. Em không tin cảnh sát không tra ra được.”
Cô hung hăng trừng mắt liếc Vũ Hán Khanh một cái. Cô rất ghét loại đàn ông bạo lực gia đình này, đàn ông bạo lực gia đình còn đáng ghét hơn mấy tên tra nam. Không biết có phải do Trương Hợp Hoan hay không, khái niệm của cô đối với tra nam đều đã thay đổi.
Trương Hợp Hân run giọng nói: "Đừng!"
Điện thoại Trương Hợp Hoan vang lên. Vừa lấy ra xem thì được đề cử một tấm thẻ nói thật, nhắm chừng ngay cả hệ thống cũng không nhịn được nữa.
Trương Hợp Hân nói: “Tiểu Nguyệt, em đưa mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Vũ Hán Khanh cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người: “Mọi người đều đi đi, nơi này có tôi là được rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tiểu Nguyệt, em đưa mẹ đi về trước, nơi này có anh rồi.” Suy xét đến việc có thể phát sinh bạo lực, cậu không muốn để mẹ ở lại.
Liêu Vân Tư không muốn rời đi, Trương Hợp Hoan nhắc nhở bà: “Chị cũng không xảy ra chuyện gì lớn, Tiểu Nguyệt ngày mai còn phải đi học, cửa hàng cũng cần mẹ phải coi.”
Liễu Vân Tư gật đầu, bà và con gái nhỏ đi trước. Sở Thất Nguyện và An Nhiên cùng tiễn ra ngoài, Trương Hợp Hoan để các cô tìm khách sạn ở lại, nơi này có cậu là được. Một đường vất vả đến đây, mọi người hẳn cũng đều mệt mỏi.
Vài người vừa mới ra khỏi cửa. Trương Hợp Hoan đã dùng thẻ nói thật, viết tên Vũ Hán Khanh xuống: "Nói đi, tại sao lại thế này?”
Vũ Hán Khanh kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái: “Sao lại thế này? Không phải chị của cậu đã nói, chuyện này không liên quan với tôi.”
Trương Hợp Hân nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Vũ Hán Khanh nói: “Trương Hợp Hân, cô có ý gì? Cô dám đi nói lung tung, tôi sẽ giết cô!”
Trương Hợp Hân bị dọa cho giật mình, che miệng khóc hẳn lên, ở nhà hắn thường xuyên nói như vậy, mỗi lần đều làm Trương Hợp Hân sợ tới mức hết hồn.
Trương Hợp Hoan lạnh lùng nhìn Vu Hán Khanh, nói thật đã phát sinh tác dụng, chó nhập Vu Hán Khanh, tôi hôm nay sẽ cho anh phục.
Trương Hợp Hoan nói: "Vu Hán Khanh, anh dám uy hiếp chị của tôi?"
Vu Hán Khanh nói: "Tôi thật sự là chịu đủ người một nhà các người, tôi lúc trước tại sao lại cưới một phế vật như cô, tốt xấu gì tôi cũng là một giáo sư, tôi có công việc đàng hoàng, hiện tại tất cả áp lực về sinh hoạt đều đặt ở trên một mình tôi, dựa vào cái gì tôi phải nuôi dưỡng cô?"
Trương Hợp Hân càng khóc càng thương tâm, kể từ khi kết hôn cô sống rất hèn mọn, thật ra cô hoàn toàn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, bình thường Vu Hán Khanh cũng không cho cô cái cảm giác gia đình, biết Vu Hán Khanh khinh thường mình, cho nên cô vẫn sống trong nơm nớp lo lắng và sợ hãi.
Vu Hán Khanh chỉ vào cô nói: "Khóc khóc khóc, trừ bỏ khóc chính là khóc, là cha cô đã chết hay là mẹ đã chết, tại sao cả ngày cô chỉ biết khóc? Lão tử vận may kém như vậy tất cả đều là vì lấy phải Tang Môn tinh như cô, tôi đã sớm muốn ly hôn với cô, một phế vật ngay cả trứng cũng không đẻ được." Mặt hàng này đêm nay nhiệt tình nói hết toàn bộ ra.
Trương Hợp Hoan cũng không nóng nảy: "Vu Hán Khanh, là một người đàn ông thì anh liền thẳng thắn nói đi, chị của tôi bị thương có phải là do anh đánh không?"
"Là tôi đánh thì thế nào?"
"Anh còn là người sao?" An Nhiên cùng Sở Thất Nguyệt từ bên ngoài vọt vào, An Nhiên so với Sở Thất Nguyệt còn bốc đồng hơn, xông lên muốn đánh Vu Hán Khanh, lại bị Trương Hợp Hoan ôm lấy.
Sở Thất Nguyệt bên này cũng xông lên, Trương Hợp Hoan dùng một cánh tay ôm lấy một người, cả giận nói: "Đi đi, định làm loạn thêm cái gì? Nơi này làm gì có chuyện liên quan đến các cô? Đi, chiếu cố chị của tôi đi."