Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 431 - Chương 431: Đừng Bốc Đồng (2)

Chương 431: Đừng bốc đồng (2) Chương 431: Đừng bốc đồng (2)

Trương Hợp Hoan bảo các cô đừng đi theo góp vui, lên mạng đặt vé thì thấy vé đường sắt cao tốc đã bị đặt hết. An Nhiên đề nghị để cô lái xe đưa bọn họ về, dù sao thì Bằng Thành cũng không xa, nhiều nhất mất bốn tiếng.

Trương Hợp Hoan nóng lòng về nhà, gật đầu đồng ý.

An Nhiên trên đường cao tốc chạy như bão táp. Sở Thất Nguyệt ngồi ở ghế phụ nhắc nhở cô hãy đi chậm một chút. Kỹ thuật lái xe của An Nhiên không tệ, toàn hộ hành trình cơ bản đều khoảng 140 km.

Bọn họ ở trên đường cao tốc lúc tám giờ mười lăm phút. Không đến ba tiếng đồng hồ đã đến được Bằng Thành. Trương Hợp Hoan trực tiếp chỉ đường cho An Nhiên đến bệnh viện. Thời điểm đi vào, trời đổ cơn mưa, Trương Hợp Hoan đi về phía phòng cấp cứu.

Trương Hợp Hân vừa mới làm kiểm tra xong, Liễu Vân Tư và Trương Hợp Nguyệt ở cùng cô, trong nhà duy nhất chỉ có duy nhất một người nam duy nhất là Trương Hợp Hoan đang đi tỉnh học hỏi. Gặp phải chuyện mới biết được, trong nhà không có đàn ông chung quy là không được.

Trương Hợp Nguyệt ồn ào muốn đi báo cảnh sát, Trương Hợp Hân nói cái gì cũng không chịu chỉ là nói mình bị té. Nhưng người sáng suốt nhìn vào sẽ biết hẳn là cô bị người đánh.

Vô luận là mẹ hay em gái hỏi như thế nào, Trương hợp Hân đều nói không liên quan đến Vũ Hán Khanh, một mực chắc chắn là do mình không cẩn thận nên bị ngã xuống.

Ngoài Trương Hợp Nguyệt, không có ai biết Trương Hợp Hoan sẽ trở về.

Thời điểm Trương Hợp Hoan xuất hiện ở trước mặt ba mẹ con, Liễu Vân Tư nhất thời khẳng định được là do đứa con gái nhỏ mình trộm gọi điện thoại, đôi mắt có chút đỏ: “Hoan Tử! Con như thế nào mà trở về gấp như vậy?”

Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã trở về.”

Cánh mũi Liễu Vân Tư cay cay có chút muốn khóc, nhưng trước mặt hai đứa con gái của mình không thể nào rơi nước mắt, làm mẹ phải kiên cường.

Trương Hợp Hoan đi vào bên giường, nhìn chị gái. Mặt mũi Trương Hợp Hân bầm dập, cô xoay mặt qua một bên sợ bị em trai nhìn thấy.

“Chị, em đã trở về!”

Trương Hợp Hân xoay người, thấp giọng khóc nức nở.

Lồng ngực Trương Hợp Hoan lửa giận hừng hực như thiêu đốt, cậu tận lực khống chế cảm xúc của mình. Trước tiên hỏi một chút thương tích của chị mình, tin tưởng không có gì trở ngại mới yên lòng một chút. Căn cứ vào kết quả kiểm tra của bệnh viện thì một phần nhỏ não bị chấn đống.

Lúc này hai người Sở Thất Nguyệt và An Nhiên cũng đi vào. Trương Hợp Nguyệt kêu một tiếng chị Thất Nguyệt. Cô biết Thất Nguyệt nhưng mà không biết An Nhiên.

Sở Thất Nguyệt chưa từng gặp mặt qua Trương hợp Hân, nhưng mà An Nhiên và Trương Hợp Hân rất quen thuộc với nhau. Hai người đặt hoa tươi xuống, chào Liễu Vân Tư.

Trong tâm Liễu Vân Tư nói con mình như thế nào lại dẫn theo hai cô khuê nữ xinh như vậy trở về, đây là tình huống gì đây? Là bạn hay là đối tượng? Cũng không thể không thể đồng thời yêu cả hai? Nhớ tới Kiều Thắng Nam có ấn tượng không tệ, gần đây hình như không có tin tức.

Trương Hợp Hoan để cho các cô trò chuyện trước, cậu gọi Trương Hợp Nguyệt đi ngoài.

Trương Hợp Nguyệt nói cho anh trai biết chị gái chủ yếu là bị thương da thịt, nhưng chị vẫn nhất quyết không đồng ý báo cảnh sát. Còn mẹ lại tôn trọng ý kiến của chị.

Trương Hợp Hoan hỏi anh rể Vũ Hán Khanh có đến hay không?

Trương Hợp Nguyệt lắc đầu. Chuyện phát triển đến bây giờ, ngay cả một cuộc điện thoại Vũ Hán Khanh cũng không gọi tới. Cô gọi điện thoại di động cho Vũ Hán Khanh, cũng chung quy vẫn trong trạng thái tắt máy.

Trương Hợp Hoan lấy điện thoại gọi cho Vũ Hán Khanh, lần này lại có thể liên kết được.

Sau khi kết nối với Vũ Hán Khanh, hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: “Tiểu Hoan, sao mà gọi muộn như vậy?”

“Chị của em bị thương, anh có biết không?”

Vũ Hán Khanh giả bộ giật mình nói: “Có sao không? Ai da, anh không biết. Hôm nay sức khỏe mẹ anh không tốt, anh ở lại chăm sóc mẹ. Như vậy đi, sáng mai anh về thăm cô ấy.”

Trương Hợp Hoan kiềm nén tức giận nói: “Chị hiện tại đang ở phòng cấp cứu bệnh viện, hình như là bi người đánh, em chuẩn bị báo cảnh sát, anh nghĩ sao?

Vũ Hán Khanh ở bên kia lặng lẽ một chút, một lát sau nói: “Anh đi qua xem một chút, để xem thử chuyện gì xảy ra, hỏi rõ chị em rồi nói sau.”

Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, thằng nhãi này khẳng định trong lòng có quỷ. Cho dù chị bị thương không quan hệ với hắn, thân là vợ chồng với nhau mà lại hờ hững với tình hình vợ mình như vậy, chuyện này cũng đủ làm lòng người lạnh ngắt.

Đại khái khoảng hai mươi phút sau, Vũ Hán Khanh chạy bằng xe điện đến bệnh viện, Trương Hợp Hoan kiềm chế cơn tức giận, kêu một tiếng anh rể. Vũ Hán Khanh cười có chút mất tự nhiên: “Tới rồi!”

Trương Hợp Hoan chỉ vào phòng cấp cứu, lúc này Sở Thất Nguyệt đi ra, chủ yếu là lo sợ Trương Hợp Hoan không khống chế được tính tình, nhìn thấy cậu không nhúc nhích, lúc này mới yên tâm. Vũ Hán Khanh đến phía cô cười hô: “Tới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment