Trương Hợp Hoan hỏi Sở Thất Nguyệt chuyện ở Hỗ Hải xử lý thế nào rồi? Sở Thất Nguyệt nói cho cậu vẫn cần thêm một đoạn thời gian. Vốn tưởng rằng rất đơn giản, nhưng mà thời điểm vừa đến chứng thực lại rất rườm rà. Hơn nữa hiệu suất cơ cấu làm việc trong nước cực kỳ phức tạp. Lần này trở về không được mấy ngày là phải quay lại.
Sở Thất Nguyệt hỏi tình hình kịch truyền thanh của bọn họ.
Trương Hợp Hoan nói: “Cuối tuần có thể hoàn thành toàn bộ thu.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Hiện tại em mỗi ngày đều ở chờ kịch, bộ kịch truyền thanh này của mọi người thật sự là quá tuyệt vời. Nếu có thể cải biên thành phim truyền hình, em nghĩ nhất định mọi người đều sẽ đổ xô ra đường.”
An Nhiên liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái không nói chuyện. Chuyện Trương Hợp Hoan cho cô bản quyền “Bến Thượng Hải” thật không tiện nói ra. Nhớ tới lần trước tổ kịch bọn họ chụp ảnh tuyên truyền phong cách dân quốc. Sở Thất Nguyệt sau khi nhìn thấy đặc biệt bỏ tiền chụp lại một bản.
Liên quan đến chuyện tình cảm, không có một cô gái chân chính nào có thể rộng lượng.
An Nhiên khẳng định mình có chút cảm giác thích Trương Hợp Hoan, nhưng mà cô biết người mà Trương Hợp Hoan thích là Sở Thất Nguyệt. Từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên trong lòng cô có cảm giác tự ti.
Cô ấy cũng không hiểu được rõ mối quan hệ của mình và Trương Hợp Hoan, giống như là bạn bè hơn là cô giáo và học sinh. Nếu nói là bạn bè, hai người vẫn có một chút mập mờ ái muội.
Trương Hợp Hoan không phải là người thành thật, ở sâu trong lòng cô, cô không phản đối hành động của Trương Hợp Hoan. Mỗi lần nghĩ đến đây, An Nhiên đều cảm thấy bản thân có chút đáng khinh.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh chỉ là viết một cách mù quáng, thật ra tôi có thể viết ra bản kịch tốt hơn.”
Sở Thất Nguyệt cười nói: “Cũng không biết anh có tài như vậy, bất quá phối âm của anh thiếu chút ý tứ so với An Nhiên.”
An Nhiên nói: “Thật ra không tệ. Ở thời đại học tôi chọn môn học chính là phối âm, cậu ấy cũng không phải xuất thân từ chính quy, lại có thể đạt đến trình độ này đã rất chuyên nghiệp rồi.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Rốt cuộc cũng là học sinh của cô, đương nhiên phải bảo vệ rồi.”
An Nhiên thở dài nói: “Sắp hết duyên thầy trò rồi.”
Sở Thất Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn cô, không biết cô đang nói tới cái gì.
An Nhiên nói: “Tôi đã quyết định từ chức, chờ bộ kịch bản này hoàn thành tôi sẽ rời khỏi.”
“Vì sao?” Sở Thất Nguyệt đầy kinh ngạc hỏi: “Cô biểu hiện ưu tú như vậy, vì cái gì lại muốn rời khỏi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Có phải là tìm được nhà đài càng thích hợp hơn phát triển?”
Cậu biết được, dựa theo quỹ tích của quá khứ, An Nhiên hẳn là muốn trở thành ngôi sao điện ảnh, hơn nữa sẽ nổi tiếng rất nhanh chóng. Ba năm sau An Nhiên sẽ nhảy lầu tự sát.
Mỗi lần nhớ tới chuyện An Nhiên tự sát, cậu đều nghĩ phải ngăn chuyện này xảy ra. Hiện tại ý niệm này trong đầu cậu ngày càng mãnh liệt.
An Nhiên lắc đầu nói: “Cũng không phải là nguyên nhân này, chính là tự nhiên cảm thấy ở Đài giao thông cũng không còn ý nghĩa, tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra sẽ đến chỗ nào.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Là vì Trương Hợp Hoan đúng không, có phải anh ta học giận cô không?”
An Nhiên nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy? Cho anh ta thêm một lá gan, anh ta dám trêu tôi, tôi liền đuổi anh ta về lại đài Bằng Thành.”
Hai người cười hẳn lên.
Trương Hợp Hoan cũng cười theo, ít nhất ngoài mặt Sở Thất Nguyệt và An Nhiên cực kỳ hòa hợp. Thật ra trong quá khứ cũng không ít lúc cậu trái ôm phải ấp. Khi đó mọi người hài hòa là đều do nhìn vào tiền. Nhưng hiện tại, ít nhất Sở Thất Nguyệt và An Nhiên đều không thiếu tiền. Nếu có thể hòa hợp với nhau mà nói , noi theo nga hoàng nữ anh, cầm sắt hài hoà, là một vận may lớn lao.
Trong lúc đang suy nghĩ kỳ quái thì điện thoại vang lên, lại có thể là em gái Trương Hợp Nguyệt gọi tới.
Trương Hợp Hoan nghe điện thoại, lập tức ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Em nói cái gì?”
Trương Hợp Nguyệt ở bên kia đầu dây điện thoại tức giận đến nói cũng không được: “Anh. Chị gái mình bị đánh, nhất định là anh rể làm.”
“Em chắc chứ?”
“Chị không chịu nói, chỉ khóc thôi. Em và mẹ vừa đưa chị đến bệnh viện. Ngoài Vũ Hán Khanh thì còn có ai? Mẹ không cho em nói với anh, em cân nhắc thấy vẫn nên nói với anh một tiếng. Quá ức hiếp người rồi.”
Trương Hợp Hoan vừa nghe xong liền phát hỏa: “Mọi người giờ đang ở đâu?”
Trương Hợp Nguyệt nói địa chỉ, Trương Hợp Hoan tắt điện thoại.
Sở Thất Nguyệt nói: “Làm sao vậy?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh phải quay về một chuyến.”
“Đi chỗ nào?”
“Bằng Thành!”
Sở Thất Nguyệt cảm thấy đột ngột: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Không thể chờ đến mai sao?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: “Không thể, đêm nay anh phải đi về.”
Cậu cũng không giấu diếm, nói ra chuyện chị gái có khả năng bị bạo hành gia đình. Sở Thất Nguyệt vừa nghe xong liền phát hỏa: “Làm gì có lý đó, em đi với anh.”
An Nhiên nói: “Tôi cũng muốn đi, tôi muốn xem là loại người nào dám đánh chị Hợp Hân.”