Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 434 - Chương 434: Có Gan Đến Đánh Tôi (2)

Chương 434: Có gan đến đánh tôi (2) Chương 434: Có gan đến đánh tôi (2)

"Việc nhà chúng tôi không tới phiên anh quản!" Vu Hán Khanh còn mạnh miệng cãi lại

"Vu Hán Khanh, hiện tại không phải tôi muốn quản anh, mà là pháp luật muốn quản anh. Chỉ bằng chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ là đã có thể bắt giữ anh. Căn cứ vào phản ứng của người bị hại, đây không phải là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này, chỉ cần chúng tôi thẩm tra, anh thậm chí có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự!"

Vu Hán Khanh hoàn toàn bị Lưu Hải Dư làm cho sốc: "Hai vợ chồng sao có thể không xảy ra mâu thuẫn, các anh cũng không hy vọng chúng tôi… chúng tôi liền ly hôn như vậy?"

"Muốn ly hôn hay không là chuyện của hai người, không phải chuyện chúng tôi quản."

Lưu Hải Dư nói hai ba câu liền đem Vu Hán Khanh giải quyết, nói với cảnh sát phụ trách cuộc điều tra: " Hãy hỏi kỹ anh ta một chút, nếu anh ta không giải thích rõ ràng, thì không cho đi ngủ, anh cũng đừng ngủ!"

"Vâng!"

Trương Hợp Hoan và An Nhiên cũng đang ghi lời khai, Sở Thất Nguyệt ở lại bệnh viện cùng Trương Hợp Hân, có nữ cảnh ở đó để giúp họ ghi lại lời khai của mình.

Lưu Hải Dư để cho người ta thả đám người Trương Hợp Hoan đi, Trương Hợp Hoan cùng An Nhiên đi ra , An Nhiên không những không sợ mà còn rất hưng phấn: "Sướng quá! Thật muốn giết người "

Trương Hợp Hoan vỗ nhẹ cô một cái, để cho cô ấy đừng nói bừa, Lưu Hải Dư đứng ở phía trước.

Trương Hợp Hoan vui vẻ hớn hở đi tới: "Lưu ca!"

Lưu Hải Dư chỉ vào hắn: "Cậu cũng thật có là, vừa về liền gây rắc rối, ra tay đủ ác, tôi nói cho cậu biết, thêm một cước nữa là làm xương mũi của hắn bị đập nát, cậu liền đợi ngồi tù đi."

An Nhiên xông lên trước: "Là tôi đá, không liên quan gì đến cậu ấy."

Lưu Hải Dư đương nhiên biết An Nhiên làm, trong lòng thầm nói quan hệ giữa hai người này đã phát triển rất nhanh, đều đưa đến Bằng Thành để gặp gia trưởng. Trương Hợp Hoan cười nói: "Lưu ca, anh đừng nghe cô ấy nói nhảm, cô ấy bệnh thần kinh đấy."

"Trương Hợp Hoan, cậu mới bệnh thần kinh, chị Hợp Hân bị hắn bắt nạt thành như vậy, đánh hắn một chút đều là tiện nghi cho hắn."

Lưu Hải Dư nói: "Nói người ta sàm sỡ cô, hắn là có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể trước mặt nhiều người như vậy làm ra loại chuyện như vậy, ngay cả lý do cũng không muốn tìm, cô thực sự cho rằng mình thông minh?"

"Anh đang nói ai vậy?" An Nhiên tức giận nhìn Lưu Hải Dư.

Trương Hợp Hoan để An Nhiên nhanh chóng đi ra bên ngoài chờ, hướng Lưu Hải Dư xin lỗi : "Thật xin lỗi anh Lưu, đêm khuya lại làm phiền đến anh, tôi cũng không thể làm được gì."

Lưu Hải Dư thở dài nói: "Chị gái bị người ta bạo hành, loại sự việc này dù là ai cũng không thể nhịn được, nhưng cậu đừng quên rằng còn có pháp luật xử lý hắn, cậu lúc nên ra tay khi liền ra tay, thoải mái thì cũng có thoải mái, nhưng nếu ra tay quá nặng, đánh hắn đến nỗi nguy hiểm tính mạng, pháp luật sẽ trừng phạt ngược lại cậu."

Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Hợp Hoan: "Về sau đừng nóng nảy như vậy, gặp phải loại sự việc này liền đến tìm tôi, tôi có rất nhiều biện pháp trị hắn."

"Cảm ơn anh Lưu."

Lưu Hải Dư nhắc nhở Trương Hợp Hoan, tốt nhất vẫn nên hỏi ý kiến của người trong cuộc trước, dù sao chị của cậu Trương Hợp Hân và Vu Hán Khanh cũng là vợ chồng.

Trương Hợp Hoan cùng An Nhiên trở lại bệnh viện, cảm xúc của Trương Hợp Hân cũng đã ổn định, Sở Thất Nguyệt ra hiệu bọn họ đừng lên tiếng, lặng lẽ nhìn rồi đóng cửa đi ra ngoài, cô hỏi trước tình hình bọn họ đến đồn cảnh sát, biết hai người họ không có việc gì lúc này cô mới yên lòng.

Trương Hợp Hoan nhìn thấy đã là hai giờ sáng, liền bảo hai cô về khách sạn nghỉ ngơi, còn mình ở lại với chị gái.

Sở Thất Nguyệt cũng không kiên trì liền đi cùng An Nhiên, trước khi đi An Nhiên đem xe để lại cho Trương Hợp Hoan, để cậu ấy dùng thuận tiện hơn.

Trương Hợp Hoan đi đến nhìn vào phòng và ngồi xuống bên giường, nghe thấy tiếng nức nở đang cố kiềm chế của chị gái, Trương Hợp Hoan đưa tay nắm lấy tay chị nhẹ nhàng nói: "Chị, đừng sợ, mọi việc còn có em."

Trương Hợp Hân liền khóc lớn: "Tiểu Hoan, là chị vô dụng."

Trương Hợp Hoan đưa tay vuốt mái tóc rối tung của chị gái mình, mỉm cười nhìn cô ấy nói: "Chị, trước đây chị không phải như thế này, khi còn nhỏ chị chính là nữ thần trong lòng em. Em luôn nghĩ rằng sau này khi trưởng thành nhất định phải tìm một cô gái xinh đẹp như chị làm vợ của em. "

Trương Hợp Hân nín khóc mỉm cười: " Cô gái bên cạnh em còn xinh đẹp hơn chị rất nhiều."

Trương Hợp Hoan nói: "Chị à, khoan dung cùng nhường nhịn sẽ vĩnh viễn không đổi được sự tôn trọng của người khác. Từ khi chị gả cho Vu Hán Khanh, chị chưa bao giờ được là chính mình. Thật ra, trước đây chị không phải như vậy."

Cậu nhớ tới Trương Hợp Hân trong quá khứ, bá đạo kiêu ngạo có chủ kiến, hoàn toàn khác với chị gái cậu hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment