"Chị có bộ dạng gì? Chị thậm chí không thể nhớ chính mình."
Trương Hợp Hoan nói: "Chị, mấy ngày trước chị đi Nam Giang, lúc cùng An Nhiên đi dạo phố trở về. Chị khi ấy thật rạng rỡ, vừa bước vào đã có rất nhiều đàn ông đều đang nhìn chị."
"Nói bậy, người ta là nhìn An Nhiên, làm sao có người nhìn chị."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Chị không hiểu đàn ông bằng em. Một người phụ nữ trưởng thành như chị sẽ hấp dẫn ánh mắt đàn ông hơn một cô gái nhỏ như An Nhiên."
"Nói vớ vẫn!" Mắt Trương Hợp Hân sáng lên, thật ra cô có cảm giác, ngày đó sau khi cô cùng An Nhiên đi mua mỹ phẩm, cảm giác đi dạo trên phố thật sự rất tốt. Giống như trở về thời thiếu nữ xanh xuân vậy, độ tuổi đẹp nhất của cô ấy, thậm chí cô ấy còn tìm thấy sự tự tin đã mất từ lâu.
Trương Hợp Hoan nói: "Chị hãy nghĩ lại đi, chị có tài năng và ngoại hình đẹp."
"Chị có gì mới?"
"Chị biết vẽ, có thể làm đồ ăn vặt, có sự nghiệp riêng, hằng tháng thu nhập hơn 10.000. Ở Bằng Thành rất tốt, hiện tại chị có nhà thuộc về mình. Chị, thật ra chị chính là một mỹ nữ giàu có, nếu mỹ nhân như chị mà còn độc thân, không biết có bao nhiêu đàn ông sẽ nhớ nhung."
"Nói bừa..." Trương Hợp Hân tâm trạng đã khá hơn, nhịn không được cười khúc khích.
Trương Hợp Hoan nói: "Em không nói bừa, chị nghĩ xem, nếu em giúp chị tìm bạn đời, bản thông báo tìm bạn đời nhất định phải viết như này, một người phụ nữ nào đó, hai mươi bảy tuổi, xinh đẹp đoan trang, có bằng đại học, là chủ của một quán ăn nổi tiếng, lương một năm mấy chục vạn, có một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách ở trung tâm thành phố. Với điều kiện này thì phải hút bao nhiêu trai đẹp tới ứng tuyển đây."
Trương Hợp Hân thở dài nói: "Em không ghi thêm đã ly dị!"
Trương Hợp Hoan nói: "Ly dị thì làm sao? Hiện tại phụ nữ còn được hoan nghênh hơn các cô gái."
Trương Hợp Hân không nói.
Trương Hợp Hoan nói: "Chị, chị nói thật đi, thực sự chị định rời đi sao?"
Trương Hợp Hân gật gật đầu nói: "Đi!"
Về việc Trương Hợp Hân ly hôn, Liễu Vân Tư ủng hộ cô vô điều kiện, thật ra sau khi cô trở về nhà, cô đã thu dọn phòng để con gái có thể về nhà ở, Trương Hợp Hoan chở chị gái về nhà trên chiếc xe Cayenne của An Nhiên.
Liễu Vân Tư cũng biết chuyện đã xảy ra tối qua, trước hết để Trương Hợp Hân về phòng nghỉ ngơi, để cô ấy không cần lo lắng về quán ăn, hai ngày tới tạm thời không kinh doanh.
Trương Hợp Hoan đi đánh răng rửa mặt, cậu cả đêm không ngủ.
Liễu Vân Tư vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu, Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ, mẹ đừng làm vội, con dẫn hai người họ ra ngoài đi ăn chút đặc sản Bằng Thành."
Liễu Vân Tư đợi con trai đi ra, liền nắm lấy cánh tay cậu kéo vào phòng: "Tiểu tử thối, con không thể hồ đồ, trong hai cô kia ai là bạn gái của con? Con không thể hại người ta."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Đều là bạn gái."
"Không biết xấu hổ!" Liễu Vân Tư nhẹ nhàng tát con trai một cái, giống như gió xuân thổi qua mặt, căn bản là không nỡ đánh.
Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện của con, Thất Nguyệt là bạn gái của con còn An Nhiên là bạn tốt của con."
"Vậy... Kiều Thắng Nam thì sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ, mẹ gấp gáp muốn cưới con dâu vậy sao?"
"Không phải mẹ gấp, chỉ là mẹ lo lắng tiểu tử ngươi quá ham chơi, đừng làm chậm trễ người ta, mẹ xem những tiểu nha đầu này đối với con đều rất tốt."
Trương Hợp Hoan nói: "Cho nên, người ta đối xử tốt với con như vậy, con không thể yêu đương với một người sau đó liền cắt đứt liên lạc với những người khác, mẹ nói có đúng không? Nam nữ không thể có tình cảm nào khác ngoài tình yêu sao?"
"Giữa nam nữ tuyệt đối không thể có tình cảm khác. Tiểu tử ngươi tâm địa gian giảo mẹ biết, để mẹ nói cho con biết Hoan tử, đừng quên học hỏi từ những người tốt, làm người trước hết phải có trách nhiệm."
"Mẹ, đừng dạy con, con phải đi rồi, người ta đi thật xa tới đây giúp con, chúng ta cũng không thể thất lễ."
"Con đợi một chút." Liễu Vân Tư lấy dưới gối đầu 2.000 đồng đưa cho con trai mình.
"Mẹ, con có tiền." Trương Hợp Hoan đẩy trở về.
"Vậy giữa trưa kêu các cô ấy lại đây ăn cơm đi, mẹ đi mua đồ ăn."
"Quên đi, con dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, mẹ chăm sóc tốt chị của con là được rồi."
Trương Hợp Hoan vội vàng xuống lầu và lái xe đến Vạn Hào, mặc dù đã gọi điện trước nhưng hai người họ vẫn chưa xuống, chắc là đang thay quần áo.
Trương Hợp Hoan nằm trong xe chợp mắt trong chốc lát rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi Sở Thất Nguyệt gõ cửa kính xe mới tỉnh lại, cậu hạ cửa kính xuống nói: "Đến rồi!"
Sở Thất Nguyệt nói: "Mệt mỏi sao? Nếu không anh đi lên ngủ một lát."
Trương Hợp Hoan nói: "Đi phòng của em?"
An Nhiên còn ở bên cạnh, Sở Thất Nguyệt đỏ mặt, mắng: "Em là nói anh đi ngủ, còn hai người chúng em đi ra ngoài chơi."