Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 445 - Chương 445: I Believe (1)

Chương 445: I believe (1) Chương 445: I believe (1)

Sở Thất Nguyệt và An Nhiên không hiểu tiếng Hàn. May mà họ không hiểu tiếng Hàn, nếu họ có thể hiểu ý nghĩa của lời bài hát, khẳng định sẽ đi lên hỏi cho ra nhẽ rằng bài hát này cuối cùng là tặng cho ai?

Tuy không hiểu tiếng Hàn nhưng họ vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm, ôn nhu và hơi buồn của Trương Hợp Hoan bày tỏ đủ kiểu dịu dàng. Lần đầu tiên hai cô phát hiện ra bài hát tiếng Hàn dễ nghe như vậy, dù nghe không hiểu ca từ nhưng họ đều bị Trương Hợp Hoan đưa vào một bầu không khí đầy cảm xúc.

So sánh với Trương Hợp Hoan, Makoto Ando gần như bị xóa sổ trong vài giây.

Hàng so với hàng chỉ muốn vứt, người so với người chỉ muốn chết. Makoto Ando lúc này cảm thấy như mình hoàn toàn bị người khác hành hạ. Hắn vừa hát vừa nhảy còn tìm sáu vũ công xinh đẹp, nhảy ra một thân mồ hôi bẩn.

Nhưng người ta chỉ ngồi bên cây đàn dương cầm, vừa đàn vừa hát. Chỉ dùng một bản tình ca buồn có tiết tấu chậm đã hoàn toàn hành hạ hắn, càng làm hắn buồn bực hơn là đối phương lại hát một bài hát tiếng Hàn!

Trương Hợp Hoan dành toàn bộ thời gian để đàn và hát, ánh mắt của Sở Thất Nguyệt và An Nhiên đều nhìn cậu. Người đàn ông này trời sinh đã có ánh hào quang. So với cậu, Makoto Ando người vừa mới tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm. So với bài hát “I believe” tình cảm, chân thành của Trương Hợp Hoan thì bài hát của Makoto Ando chẳng khác nào là tạp âm.

Khi đàn dương cầm hoàn thành nốt nhạc cuối cùng, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mặc dù không có những tiếng hét chói tai khoa trương, nhưng tiếng vỗ tay rõ ràng là chân thành và nồng nhiệt hơn.

Trương Hợp Hoan vô cùng lịch sự nắm tay Sở Thất Nguyệt và An Nhiên, nói lời cảm ơn với khán giả. Sau đó họ mới bước xuống sân khấu.

Ngay khi Trương Hợp Hoan bước xuống sân khấu. Sáu vũ công trong đoàn đội của Makoto Ando đã đồng thời vây quanh cậu ấy, yêu cầu Trương Hợp Hoan ký tên và chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Nữ quản lý của Makoto Ando cũng đi theo và bắt chuyện với Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan không gặp khó khăn gì khi giao tiếp với họ bằng tiếng Hàn.

Makoto Ando buồn bực, vốn đang muốn trêu chọc những người đẹp bên cạnh mình, nhưng bây giờ toàn bộ người đẹp trong đoàn đội của cậu đều vây quanh người ta. Trung Quốc quả nhiên là một vùng đất ngọa hổ tàng long, ngay cả một xưởng thuốc nhỏ cũng cất giấu một ca sĩ lợi hại như vậy.

Sở Thất Nguyệt đến bên Sở Quốc Lực: “Chú tư, thứ lỗi con nói thẳng, phí đại diện này của chú thật không xứng đáng.”

Sở Quốc Lực nở nụ cười có chút xấu hổ. Ông đã nhìn ra, căn bản Sở Thất Nguyệt đến không phải để cổ vũ mà là để phá hỏng mọi thứ.

Makoto Ando này mà là siêu sao quốc tế chó má gì, thế mà bị áp chế hoàn toàn bởi một tên nghiệp dư.

Mặc dù Sở Quốc Lực không hiểu âm nhạc cũng không hiểu tiếng Hàn, nhưng ông vẫn nghe ra được là tốt hay xấu. Cho dù nghe không hiểu nhưng từ phản ứng ở hiện trường cũng đủ để ông nhìn ra.

Sở Quốc Lực vẫn tự xưng là trang hảo hán: “Mời người đại diện cũng không phải là ai hát hay liền tuyển, chủ yếu là xem xét danh tiếng của người đó.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Hi vọng tác dụng của hắn có thể xứng với phí đại diện của tập đoàn.”

Sở Quốc Lực ha ha cười một tiếng, để Sở Thất Nguyệt ngồi xuống cạnh ông, nhẹ giọng nói: “Thất

Nguyệt, kế hoạch xây dựng thêm xưởng thuốc giai đoạn ba hẳn là con có biết?”

Sở Thất Nguyệt nói: “Con đã từ chức rồi, con không muốn nhúng tay vào những chuyện này.”

“Thất Nguyệt, hay là để chú nói rõ đi, tập đoàn chuẩn bị tiến hành giai đoạn ba xây dựng thêm đối với xưởng thuốc thứ ba. Căn cứ theo phạm vi quy hoạch thì khu đất trại nuôi heo và ao cá mà con đầu tư đang nằm trong phạm vi quy hoạch của chúng ta.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Chú tư, huyện Hán không chỉ có một mảnh đất này, chú hoàn toàn có thể một lần nữa thiết kế thêm phương án xây dựng khác. Tại sao lại muốn để mắt tới địa phương con đang đầu tư?”

Sở Quốc Lực nói: “Thất Nguyệt, cho dù con đã từ chức chủ tịch nhưng chúng ta vẫn là người một nhà. Có cái gì mà người một nhà không dễ thương lượng? Như vậy đi, con đưa ra phương án bồi thường, bên này chú để công ty đánh giá một chút tổn thất của con. Chúng ta thỏa hiệp, chuyện này liền đàm phán thành công. Con cảm thấy thế nào?”

Sở Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Không tốt lắm, con vừa mới xây dựng xong trại nuôi heo. Hiện tai chú lại nói muốn con phá bỏ và đưa mảnh đất đó vào quy hoạch xưởng thuốc giai đoạn ba. Chú tư, chú là đang nhắm vào con sao?”

Sở Quốc Lực mỉm cười nói: “Không thể nói như vậy. Trước khi từ chức CEO tập đoàn con đã biết hướng phát triển của công ty trong tương lai, hơn nữa công ty cũng sớm đã có cân nhắc qua mảnh đất đó. Nếu không phải cha của con đột ngột qua đời, thì công trình xây dựng thêm xưởng thuốc giai đoạn ba đã sớm khởi động.”

Bình Luận (0)
Comment