Ý của ông là nói Sở Thất Nguyệt đã sớm biết về quy hoạch xây dựng thêm giai đoạn ba. Cho nên sẽ làm trại nuôi heo trên mảnh đất đó trước tiên, mục đích là để nâng giá với tập đoàn.
Sở Thất Nguyệt nói: “Hiện tại con không muốn nói về điều này.”
Sở Quốc Lực nói: “Sớm muộn gì cũng phải nói!”
Đêm đó nhóm Trương Hợp Hoan không rời khỏi huyện Hán, tất cả đều đến khách sạn Hán Viên để ở lại. Khi Sở Thất Nguyệt tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi, Trương Hợp Hoan đến tìm cô và muốn nói chuyên riêng với cô.
Sở Thất Nguyệt đề nghị ra ngoài đi dạo.
Hai người rời khỏi khách sạn Hán Viên và đi dạo dọc bờ sông. Sở Thất Nguyệt chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước: “Đã trễ thế này, còn tìm em ra ngoài làm gì?”
“Em đã biết trước quy hoạch xưởng thuốc giai đoạn ba khi em lấy trại nuôi heo Phú Quý đúng không?”
Sở Thất Nguyệt không nói gì, cô cụp mi nhìn xuống đất.
Trương Hợp Hoan nói: “Em đó, em vẫn là không cam lòng đúng không? Nha đầu, quên nó đi. Quá mạnh mẽ không phải là điều tốt.”
Sở Thất Nguyệt dừng lại, ngẩn đầu nhìn anh: “Anh đang khuyên em từ bỏ sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh không phải khuyên em từ bỏ, mà là anh luôn cảm thấy người nhà họ Sở rất nguy hiểm. Nếu lúc đó mục đích đầu tư trại nuôi heo của em là để chống lại tập đoàn, thì anh cho rằng làm như vậy rất nguy hiểm.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi cho em?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Mặc dù anh không biết tại sao em lại làm như thế, nhưng anh biết nếu em tiếp tục như vậy rất nguy hiểm. Nó chỉ là một trại nuôi heo, không có gì quan trọng bằng sự an toàn của em. Đám người Sở Quốc Lực làm việc thủ đoạn hẳn là em biết rõ, bon họ sẽ không từ thủ đoạn. Em hãy dừng tay lại đi!”
Sở Thất Nguyệt lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ để cha của em chết một cách không minh bạch như vậy? Nếu đổi lại là anh, anh có thể dừng tay lại hay không?” Trong đôi mắt xinh đẹp của cô có những giọt nước mắt óng ánh.
Trương Hợp Hoan khẽ giật mình trong lòng, chẳng lẽ Sở Quốc Lương không phải là chết bình thường? Anh nắm lấy cánh tay của Sở Thất Nguyệt và ôm cô vào lòng. Sở Thất Nguyệt liều mạng chống cự, dùng tay còn lại hung hăng đánh mạnh vào ngực Trương Hợp Hoan. Nhưng vẫn bị Trương Hợp Hoan ôm vào lòng, vùng vẫy mấy lần cuối cùng cũng từ bỏ phản kháng và ghé vào lòng Trương Hợp Hoan khóc lớn.
Bên người xe đến xe đi. Trương Hợp Hoan ôm chặt lấy cô, dùng bàn tay to vuốt tóc cô, cuối cùng cậu hôn lên đỉnh đầu cô: “Đừng sợ, tất cả còn có anh. Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ sát cánh bên cạnh em.”
Sở Thất Nguyệt khóc thút thít nói: “Cha của em là bị người ta hại chết…”
Trương Hợp Hoan ôn nhu nói: “Có chứng cứ nào không? Chúng ta có thể cung cấp cho cảnh sát, để cảnh sát đưa kẻ xấu ra trước pháp luật.”
Sở Thất Nguyệt ngẩng đầu lên, trên mặt đều là nước mắt: “Em không có chứng cứ, chỉ là em biết…”
Trương Hợp Hoan ôm khuôn mặt xin đẹp của cô, cuối đầu hôn đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Nhưng khi anh chuẩn bị đặt miệng lên đôi môi anh đào của Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt ôm chặt lấy anh. Ghé vào vai anh khóc càng lúc càng lớn tiếng.
“Ngay cả anh cũng bắt nạt em, trong lòng người ta khó chịu như vậy. Anh không an ủi em còn một lòng muốn chiếm tiện nghi của em.”
Trương Hợp Hoan nói: “Trời đất chứng giám, anh không chỉ an ủi mà còn rất an ủi em. Em nghĩ như vậy làm anh rất đau lòng.”
“Cút!” Ngoài miệng thì nói anh ấy cút, nhưng cô lại ôm càng lúc càng chặt.
Ven đường người đến người đi, có người dừng lại nhìn họ không ngừng. Trương Hợp Hoan thấp giọng hỏi Sở Thất Nguyệt rằng liệu họ có nên chuyển đến một nơi vắng vẻ hơn không.
Sở Thất Nguyệt lấy khăn tay ra, lau khô nước mắt. Cô nắm lấy tay Trương Hợp Hoan, cùng anh đi lên cây cầu nhỏ bắc qua sông. Trăng tròn nhô lên, chiếu sáng rực rỡ khắp mặt sông. Gió đêm thổi lên, tạo gợn sóng trên mặt sông, lưu lại một mảnh bạc vụn.
Hai người đứng ở trên cầu, Sở Thất Nguyệt dựa vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Em biết là mình tùy hứng, nhưng mà… nhưng mà em phải điều tra rõ cái chết của cha em.”
Trương Hợp Hoan nói: “Trong khoảng thời gian này, em căn bản không xử lý tài sản mà cha em để lại. Mà đang bắt tay vào điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của ông ấy phải không?”
Sở Thất Nguyệt mím môi, cô không phủ nhận điều đó.
Trương Hợp Hoan nói: “Tuy anh không biết gia đình em đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cũng không biết cha em có phải bị người khác sát hại không? Nhưng nếu em cứ tiếp tục điều tra như vậy sẽ rất nguy hiểm. Cha em mới qua đời cách đây một năm, cứ coi như ông ấy bị người nào đó làm hại, thủ phạm thật sự đằng sau nhất định sẽ phải đề cao cảnh giác. Nếu bọn họ phát hiện em đang điều tra, khẳng định bọn họ sẽ ra tay với em. Trong tay em không có chứng cứ, ở trong nước cũng không có căn cơ. Ở trên mảnh đất này, tiền bạc vẫn mờ nhạt trước quyền lực.”