Trương Hợp Hoan nói: “Vu phó đài trưởng, lần này tôi tới đây là muốn xem có vị trí công tác nào thích hợp với tôi hay không.”
Vu Thành Vượng cũng là người thống khoáng: “Có! Chúng ta tổng cộng có chín kênh. Căn cứ vào đề cử của Yến Tử và hiểu biết của tôi đối với cậu, cậu hẳn là tương đối thích hợp với kênh 5. Tôi nghe nói cậu đã từ chức, đài chúng tôi hiện tại đang trong thời kỳ cải cách, tuy rằng quy mô kém hơn Vệ thị tỉnh. Nhưng chúng tôi có sở trường của chúng tôi , thuyền nhỏ dễ quay đầu, chế độ nhân sự cực kỳ linh hoạt, cũng không hà khắc với văn bằng. Nhân tài như cậu nhóm chúng tôi cần. Công việc và hợp đồng cụ thể tôi đã giao cho Đỗ Lệ của phòng nhân sự rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cảm ơn Phó đài trường.” Cậu cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Vu Thành Vượng chủ động thêm phương thức liên hệ với cậu, bảo cậu nếu gặp chuyện gì phiền toái thì cứ gọi điện thoại cho mình. Lại sắp xếp để trợ lý Chu Hiểu Nam dẫn Trương Hợp Hoan đi tới phòng nhân sự.
Hôm nay Trương Hợp Hoan ký hợp đồng căn bản không gặp nửa điểm trở ngại. Bình thường người mới tiến vào Đài truyền hình Nam Giang phải qua được cuộc thi và đánh giá tố chất tổng hợp. Toàn bộ điều này được miễn trừ.
Đỗ Lệ phòng nhân sự cũng cực kỳ khách khí với cậu. Bởi vì Trương Hợp Hoan không phải điều động, mà là ký hợp đồng. Phương thức ký hợp đồng cũng có vài loại, Trương Hợp Hoan lựa chọn loại tự do nhất. Ngay cả thử việc cũng được miễn, trực tiếp ký hợp đồng ba năm. Chọn dùng phương thức lương chính thức và trích phần trăm, “Ngũ hiểm tam kim” (Ngũ hiểm: bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh dục. Tam kim: tiền nhà ở, tiền bảo đảm xí nghiệp nhỏ nợ lượng, tiền đảm bảo người tàn tật, thất nghiệp) đều mua cho cậu.
Trương Hợp Hoan biết tất cả chuyện này đều nhờ Lý Hải Hà tiến cử, một phần hồ sơ của cậu còn cần chuyển từ Bằng Thành radio qua. Đỗ Lệ bảo cậu về sau bổ sung đủ là được, sau khi ký hợp đồng tháng sau chính thức đi làm. Trước mắt tặm thời ở đài 5, nhưng chuyên mục cụ thể còn chưa xác định.
Trương Hợp Hoan vừa ký xong hợp đồng bên này, Lý Hải Hà đã gọi điện thoại tới, hỏi công tác và công việc cậu có thuận lợi hay không. Trương Hợp Hoan liên tục nói cảm ơn với chị cả, Lý Hải Hà cười nói: “Cậu không cần khách khí với Vu Thành Vượng, hắn và tôi là bạn tốt nhiều năm, chuyện của cậu hắn nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị Lý yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chị mất mặt.”
Lý Hải Hà nói: “Năng lực của cậu tôi biết, tôi xem trọng cậu.” Chuyện của Trương Hợp Hoan giải quyết xong rồi, bà cũng không cần dằn xuống đơn từ chức của cậu nữa, lập tức giúp cậu nộp lên.
Sau khi giải quyết xong chuyện công tác, trong lòng Trương Hợp Hoan cũng thoải mái. Cậu không vội nói với người trong nhà, dù sao mọi người trong nhà vẫn nghĩ hiện tại cậu đang đi đào tạo. Gọi điện cho Sở Thất Nguyệt, nói cho cô biết mấy năm tiếp theo sẽ công tác ở Nam Giang. Sở Thất Nguyệt nghe cậu bảo đi Đài truyền hình Nam Giang, bảo cậu trả lại phòng thuê. Dù sao bình thường biệt thự ngự uyển của cô cũng để không, bảo Trương Hợp Hoan chuyển qua đó ở.
Trương Hợp Hoan hỏi cô tình huống ở Hán Huyện, Sở Thất Nguyệt nói mọi chuyện đều thuận lợi. Lần buôn bán chuyển nhượng trại nuôi heo này lời được một khoản, cô cũng đã nghĩ thông, nghe theo lời khuyên của cậu không làm chuyện mạo hiểm. Không để cậu phải lo lắng cho cô.
Trương Hợp Hoan trở lại Đài giao thông, nhìn thấy An Nhiên đang thu thập đồ đạc ở tổ chuyên mục. Thủ tục rời cương vị công tác của cô đã làm xong xuôi tất cả. Trước khi đi An Nhiên mua cho mỗi người một món quà, bất quá không có phần của Trương Hợp Hoan. Sở dĩ chưa mua cho cậu là ví An Nhiên không nghĩ tới việc cắt đứt liên hệ với Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan chủ động ôm lấy thùng giấy rồi nói: “Tôi tiễn cô.”
An Nhiên gật gật đầu.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, mấy thành viên trong tổ chuyên mục đều yên lặng nhìn. Mất đi mỹ nữ đẹp nhất của Đài giao thông dẫn chương trình, tổ chuyên mục sẽ càng ngày càng không có cảm giác tồn tại. Thật ra tổ chuyên mục bọn họ sớm đã định sáp nhập, chỉ bởi vì sự tồn tại của An Nhiên có bối cảnh phía sau mới có thể tồn tại đến bây giờ. Hiện tại An Nhiên đi rồi, nhắm chừng cách ngày sáp nhập cũng không xa.
Trương Hợp Hoan trợ giúp An Nhiên đem đồ để vào cốp sau.
An Nhiên đưa cho cậu một tờ khăn ướt: “Cảm ơn.”
Trương Hợp Hoan cười: “An lão sư đừng khách khí, chúc ngài tiền đồ rực rỡ, sớm ngày nổi tiếng, trở thành siêu sao quốc tế.”
An Nhiên nói: “Chuyện công tác của cậu thế nào rồi?” Lúc cùng cậu ăn cơm với Lý Hải Hà ở Bằng Thành có nghe nhắc đến, cô vẫn còn vướng bận chuyện này.