Với sự nổi tiếng của cô ngày càng tăng, những bức ảnh của cô trong quá khứ được tìm kiếm lại. Nhất là những bức ảnh dân quốc trong “Bến Thượng Hải”.
Trương Hợp Hoan trở thành người có lợi trong chuyện này. Thu được sự nổi tiếng nhất định khi đi cùng An Nhiên. Sau khi cậu chính thức rời khỏi Đài giao thông, giá trị danh dự mỗi ngày cứ vững tăng 150.000.
Đối với Trương Hợp Hoan mà nói thì đây là thời điểm hiếm có được. Dành một chút thời gian để thăm nhà ba, thân thể Trương Gia Thành đã dần hồi phục, xung quanh cũng bắt đầu chuẩn bị. Nghe nói con trai về, Lưu Tuyết liền chuẩn bị rượu và thức ăn.
Trương Hợp Hoan lần này đặc biệt mua cho em gái một con búp bê barbie.
Trương Hợp Tâm nhìn thấy quà thì cực kỳ vui vẻ.
Lưu Tuyết tránh không được khách khí một phen, dù sao Trương Hợp Hoan đang còn đào tạo, tiền thu vào lại không cao, không đành lòng để cậu tiêu xài.
Trương Gia Thành nói: “Tiếp tục thế này, con lại chiều hư đứa em gái nhỏ của con rồi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Con gái cần nuôi dưỡng như công chúa, con trai cần nuôi dưỡng trong nghèo khó. Cẩn thận nuôi như vậy, sẽ không sợ hư hỏng.”
Trương Gia Thành nghe được những lời của con mình nói, khó tránh khỏi nhớ đến hai đứa con gái ở Bằng Thành. Thừa dịp Lưu Tuyết đi làm cơm, lặng lẽ hỏi chuyện hai đứa con gái lớn.
Trương Hợp Hoan nói với Trương Gia Thành, chị trước mắt là đang chuẩn bị ly hôn với Vu Hán Khanh, bởi vì Vu Hán Khanh có hành vi bạo lực gia đình và ngoại tình, cho nên hắn mới ra đi tay trắng.
Trương Gia Thành hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu ông biết chuyện này sớm hơn thì nhất định đã quay về Bằng Thành giết chết Vu Hán Khanh. Trương Hợp Hoan nói ba đừng gây thêm rắc rối, chuyện đã giả quyết xong rồi, Vu Hán Khanh cũng đã được dạy dỗ, hiện tại đang chờ ly hôn.
Lưu Tuyết mời bọn họ ăn cơm, Trương Hợp Hoan nói ra chuyện mình rời khỏi Đài giao thông đến đài truyền hình Nam Giang.
Trương Gia Thành nghe con nói đến Nam Giang làm việc thì vô cùng vui vẻ, cứ như vậy về sau có thể thường xuyên gặp con. Ông nói cho Trương Hợp Hoan biết gần đây ông khu dân cư phụ cận đặt mua một căn phòng. Hai năm sau có thể nhận phòng, đây cũng là Lưu Tuyết làm theo ý kiến của Trương Hợp Hoan.
Trương Gia Thành nhắc lại chuyện xưa, ngoại trừ mua một căn phòng, ông còn chuẩn bị ba mươi vạn để giúp hai đứa con gái trả tiền nợ mua nhà ở Bằng Thành.
Trương Hợp Hoan nói ba đừng quan tâm, hiện tại ở nhà đã giải quyết xong chuyện này. Hơn nữa chính cậu hiện tại cũng ký hợp đồng chính thức với đài truyền hình Nam Giang, khẳng định về sau thu vào không ít.
Lưu Tuyết biết đài truyền hình Nam Giang cách nơi này không xa, bèn đề nghị Trương Hợp Hoan ở lại đây, ít nhất cũng thuận tiện.
Trương Hợp Hoan tỏ vẻ không cần. Cậu quen sống một mình, bình thường thời gian nghỉ ngơi không cố định, cho nên sẽ quấy rầy.
Vừa cơm nước xong thì Trương Hợp Hoan nhận được điện thoại của Chu Triết. Từ lần trước sau chuyện quán bar, hai người đã không còn liên lạc.
Chu Triết lần này chủ động gọi đến là vì anh ta đã tìm được một công việc mới, ở cùng một nơi. Bất quá đã chuyển nhượng, trước mắt quá bar đã được thay đổi hoàn toàn. Chu Triết hy vọng Trương Hợp Hoan buổi tối có thể đến để đi dạo. Còn muốn giới thiệu thêm một người bạn cho cậu làm quen.
Trương Hợp Hoan tỏ vẻ mình không có thời gian, chủ yếu là chuyện lần trước đã làm cho cậu không thoải mái. Ở Nam Giang quán bar có ở khắp nơi, cậu không nhất thiết phải tới đó.
Chu Triết bảo cậu đợi một chút rồi đưa điện thoại cho một người khác.
Trương Hợp Hoan nghe được một giọng nói quen thuộc: “Thầy Trương, ông đừng có mà ngay cả mặt mũi này cũng không cho tôi?”
Trương Hợp Hoan nghe ra được là Phó Hạo. Không khỏi cười lên: “Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là Phó đại sư.”
Phó Hạo cười nói: “Ở trước mặt cậu tôi cũng không dám xưng đại sư. Thầy Trương, quán bar này là của tôi, tên tiểu tử này đến quán của tôi để xin việc. Anh ta vừa hát “Người anh em ngủ ở giường trên”. Tôi vừa nghe là biết bài này của cậu, nên vừa hỏi thì đã hỏi ra rồi. Cậu nói có phải chúng ta là định mệnh không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thật đúng là trùng hợp, tôi sẽ qua đó, chắc là sẽ muộn một chút.”
Phó Hạo nói: “Được. Tôi đợi cậu, dù muộn như thế nào cũng đợi được."
Trương Gia Thành ngồi một bên nghe thấy, bảo con trai mình nhanh đi. Người trẻ tuổi mấy ai không có vài người bạn, dặn dò cậu nhất định không được uống nhiều.
Trương Hợp Hoan ra cửa lái xe. Trên đường trước khi tới quan bar thì nhớ đến Kiều Thắng Nam. Nhớ rõ thời điểm Phó Hạo mở quán bar âm nhạc, bọn họ cùng đi đến. Lúc đó cậu còn vì Kiều Thắng Nam mà hát bài “Đoá hoa hồng.”
Bất tri bất giác đã qua hơn hai tháng, hiện tại mùa đông đã đến. Trương Hợp Hoan lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho Kiều Thắng Nam qua Wechat. Dù sao cậu nhắn tin cho Kiều Thắng Nam giống như đã chìm vào biển lớn.