Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 468 - Chương 468: Mười Phần Nhiệt Tình (2)

Chương 468: Mười phần nhiệt tình (2) Chương 468: Mười phần nhiệt tình (2)

Ba nữ đồng nghiệp phía sau đi đến cười nói: “Tiểu Trương.”

Trương Hợp Hoan nhanh chóng giới thiệu: “Bạn gái tôi!”

Sở Thất Nguyệt thâm thuý nhìn Trương Hợp Hoan: “Một nữ đồng nghiệp cũng không biết?”

Trương Hợp Hoan nói: “Xác thực không chỉ là một. Nha đầu, chúng ta mau đi thôi, em rất thu hút. Khi người dẫn chương trình truyền hình nữ của đài anh thấy em xinh như vậy, sẽ ghen tị mất.”

Sở Thất Nguyệt cười nói: “Em phát hiện anh rất vui vẻ. Lần này rơi vào hang ổ mỹ nhân, em thấy cao hứng thay cho anh.”

“Cộng tất cả lại cũng không bằng em.”

“Xe anh đâu?”

Trương Hợp Hoan nói với cô ấy là cậu không lái xe. Hiện tại là thời gian tan tầm, bị kẹt xe ở mọi nơi. Trương Hợp Hoan đề nghị bọn họ đi dạo văn miếu một chút, sẵn tiện ăn vặt tí.

Hai người dọc theo con đường ở phía trước, Sở Thất Nguyện kể cho cậu nghe chuyện xảy ra gần nhất ở huyện Hán. Đưa một tấm danh thiếp, là nhà môi giới An Đông Tín để lại. Cô đối với “I belive” của Trương Hợp Hoan cực kỳ thích thú, nên muốn gặp Trương Hợp Hoan để tâm sự. Sở Thất Nguyệt điều tra qua anh ta, biết được người này ở trong nước rất lợi hại, cho rằng đây là một cơ hội đối với Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan thu hồi danh thiếp, cậu đối với loại chuyện này không có hứng thú, chân chính quan tâm là Sở Thất Nguyệt và quan hệ với tập đoàn Hoa Phương. Tính cách Sở Thất Nguyệt ngoài mềm trong cứng, từ chuyện trại nuôi heo này có thể nhìn ra, cô đã sớm lên kế hoạch thành lập tập đoàn Hoa Phương. Trương Hợp Hoan thấy hành động của cô có chút trêu chọc. Đừng quên cô cũng là cổ đông ở tập đoàn Hoa Phương, bồi thường tổn thất trại nuôi heo cũng có một phần của cô.

Sở Thất Nguyệt nói: “Nếu không phải anh nói, thì em sẽ không đưa trang trại nuôi heo cho bọn họ.”

“Em vì cái gì mà hoài nghi ba em có liên quan đến Sở gia? Có chứng cứ sao?”

“Không có chứng cứ. Nhưng trực giác của em là như thế.”

“Trực giác của con gái không phải chính xác trăm phần trăm.”

“Bất quá mẹ em với anh rất giống nhau. Mỗi ngày đề gọi điện thoại thúc giục em trở về, em nhắm chừng là có người tạo áp lực cho mẹ.” Thời điểm nói chuyện thì mẹ cô lại gọi điện thoại đến.

Sở Thất Nguyệt nghe điện thoại. Nói chuyện chừng mười phút đồng hồ, Trương Hợp Hoan nhân lúc cô đang nói chuyện điện thoại thì mua kẹo râu rồng cho cô.

Sở Thất Nguyệt có chút buồn bực đi đến bên cạnh: “Phiền chết được, ngày mai mẹ em bay về, bảo em đến Đỗ Hải.”

Trương Hợp Hoan nói: “Là đến gặp con rể?”

Sở Thất Nguyệt mới ăn một ngụm kẹo râu rồng, không nhịn được mà cười hẳn lên: “Mẹ hẳn là không biết đến sự tồn tại của anh.”

“Đó là lỗi của em. Anh nhìn không sáng sủa sao? Mẹ chúng ta về Trung Quốc là chuyện lớn như vậy, dù sao anh cũn phải đến gặp mẹ một lần chứ.”

“Không liên quan đến anh, cửa khảo hạch của em anh còn chưa thông qua, đâu có dễ dàng gặp mẹ em như vậy.”

“Vậy khi nào thì em cho anh vượt qua cửa ải này?”

Sở Thất Nguyệt bỏ miếng kẹo rồng vào miệng: “Em muốn ăn đậu phụ thối.”

Trương Hợp Hoan nhìn đội hình bên ngoài giống như con rồng dài. Thật là có chút bất đắc dĩ. Xung quanh văn miếu phàm là những cửa hàng có chút danh tiếng đều đông đúc như vậy. Thực ra hương vị cũng bình thường, cậu đến nơi này là vì muốn mỹ nhân cười, chỉ cần Sở Thất Nguyệt thích là tốt rồi.

Hai người một bên trò chuyện, một bên xếp hàng. Sở Thất Nguyệt vốn tưởng Trương Hợp Hoan vào đài truyền hình để làm người dẫn chương trình. Nhưng nghe nói vẫn còn lâu mới tới ngày cậu xuất hiện trên truyền hình.

Thật vất vả xếp hàng để mua, Sở Thất Nguyệt cảm thấy đậu hũ thối không ngon bằng huyện Hán. Thực ra nơi nào càng nhiều du khách đến thì càng dễ bị lừa.

Trương Hợp Hoan biết bên cạnh còn nhiều quán nhỏ. Dẫn cô ấy đi vào ngõ nhỏ, đi đến một quán nhỏ tên Lão Nam Giang. Quán nhỏ này phục vụ các món ăn địa phương tương đối chính thống.

Trương Hợp Hoan gọi vịt muối, trà khô, đậu hũ thối Nam Giang, cá gai nướng, Quán nhỏ này cũng có một chút đồ ăn vặt đặc sắc, đều ngon hơn so với bên văn miếu..

Sở Thất Nguyệt ăn thấy ngon: “Nói, có phải hay dẫn người phụ nữ khác đến đây không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Không có. Em là người đầu tiên.” Cậu cũng không nói dối, là người phụ nữ khác dẫn cậu đến.

Sở Thất Nguyệt nói: “Nói thật, từ lúc em biết anh đến bây giờ, anh thay đổi công việc thường xuyên. Không tới nửa năm đã đổi hơn năm chỗ làm. Có phải trời sinh anh tính ah không thể ngồi yên không?”

Trương Hợp Hoan nghe cô nói mình như vậy đều không nhịn được nở nụ cười. Sở Thất Nguyệt nói không sai, nhưng cậu cũng là vì tình hình đặc thù. Thời gian ở toà soạn báo và radio ở huyện Hán rất ngắn. Quá nửa thời gian đều là ở Bằng Thành radio. Về pgần Đài giao thông tỉnh, đó cũng là bởi vì đào toi, nhưng thân phận vẫn là từ Bằng Thành radio.

Bình Luận (0)
Comment