“Lần này anh ở Đài truyền hình Nam Giang tính làm lâu một chút”
“Vậy nếu anh đạt được thành công như ở Bằng Thành radio thì sao? Cũng không phải đều là người dẫn chương trình? Chẳng lẽ anh muốn làm người dẫn chương trình cả đời? Thật ra thì với tài hoa của anh hoàn toàn có thể phát triển tốt hơn.”
“Sao anh nghe có vẻ như em có chút kỳ thị công việc của anh vậy?”
Sở Thất Nguyệt cười hẳn lên: “Vậy cũng không phải. Em là cảm thấy anh có thể dùng năm tháng thanh xuân lên chuyện có ý nghĩa. Anh hiện tại đông một búa, tây một chày, làm được mấy ngày thì bị đuổi đi. Em thấy anh có chút đáng thương. Không thì anh đến giúp em quản lý trại nuôi heo?”
“Thì ra là em định bao nuôi anh!”
“Nói thật khó nghe. Em là muốn cùng anh làm giàu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh yêu thích công việc của mình. Nếu anh xác định nếu làm nghề truyền thông thì phải trở thành người nổi tiếng nhất trong nghề.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh có thật sự muốn nổi tiếng không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói. Nói lời thừa. Chỉ có nổi tiếng cậu mới có thể không ngừng cuồn cuộn đổi lấy giá trị danh dự. Có giá trị danh dự thì cậu mới có thể đổi lấy giá trị sinh mệnh. Trong khoảng thời gian này cậu đã thành công đổi lấy được sinh mệnh một năm. Đây chính là bí mật của một mình cậu, không thể nói với ai.
Sở Thất Nguyệt nói: “Nổi tiếng thì có gì tốt. Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo. Anh không biết đạo lý này sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Hai ta xuất thân khác nhau, em vĩnh viễn không cần phiền não vì tiền. Anh không giống vậy, anh phải suy xét sinh hoạt, anh phải nghĩ kiếm tiền nhiều một chút, hiếu kính cha mẹ, giúp chị em. Có nhiều tiền anh mới có thể mua nhà, cưới vợ, em hiểu không?”
“Không hiểu. Rõ ràng là anh có thể kiếm tiền từ bản quyền, anh vì cái gì mà cho tới bây giờ không bán bản quyền của mình?”
“Anh là lo lắng người khác phá hư tác phẩm của anh.”
Sở Thất Nguyệt cười hẳn lên: “Anh khẳng định có chuyện gạt em.”
Trương Hợp Hoan nói tránh đi: “Lần này mẹ chúng ta ở lại đây mấy ngày? Nếu được anh xin nghỉ phép đi Hỗ Hải gặp mẹ.”
Sở Thất Nguyệt nhẹ giọng thở dài nói: “Hay là thôi đi. Bà ấy là nhà tâm lý học. Nếu anh gặp bà ấy, nhắm chừng tâm địa gian xảo trong bụng sẽ bị bà ấy nhìn rõ ràng. Anh cho rằng bà có thể cho em qua lại với anh sao?”
Trương Hợp Hoan chớp chớp mắt, mẹ vợ tương lai là nhà tâm lý học? Nghe thế nào cũng có chút sợ chứ?
Trương Hợp Hoan nói: “Thật ra anh cũng biết hiện tại không phải thời điểm. Không phải là lòng anh bất an mà là vì hiện tại sự nghiệp anh không thành. Nếu không thì như vậy, chờ sự nghiệp anh thành công, anh sẽ gặp bà.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Sợ rồi? Em không lừa anh, bà có thể nhìn thấu lòng người.”
Làm một người mới ở đài truyền hình, Trương Hợp Hoan có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với những người khác. Chung tổ chuyên mục còn có vài thực tập sinh, bọn họ chẳng những phải giúp đạo diễn lên ý tưởng, còn phải hỗ trợ ra ngoài chụp tư liệu sống để tiến hành phân tích sửa đổi, để lựa chọn tiết mục phù hợp. Sau đó tới công ty hậu kỳ tiến hành cắt nối biên tập, sau đó tải lên chuyển mã, từ bảncắt nối biên tập thống nhất lại thành một bản. Mỗi ngày đều trằn trọc bôn ba giữa các địa phương.
Trương Hợp Hoan không cần làm những công việc buồn tẻ này. Mỗi ngày đi cùng chị gái ở tổ chuyên mục kiểm tra đoạn thu, xem đoạn thu gốc, hỗ trợ ghi lại ý kiến. Công việc này thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài chuyện đó ra, cậu còn phải vào phòng truyền hình trực tiếp để làm quen với phong cách phát sóng và những quy trình cụ thể của hai người đẹp dẫn chương trình.
Thời điểm trong quá khứ Trương Hợp Hoan làm Tinh Vực, chuyện tình cụ thể cậu có thể sẽ không quan tâm, cho nên đối với một số việc tuy có khái niệm. Nhưng mà chứng thực đến từng chi tiết thì cậu không có gì rõ ràng. Tiến bộ lớn nhất so với đời trước của Trương Hợp Hoan chính là kiên định chịu làm. Đối với những thứ cơ sở này cậu căn bản rất có hứng thú. Kinh nghiệm trước đây của cậu đã nói cho cậu biết rằng, nếu cậu muốn trở thành một người dẫn chương trình thành công, cậu phải có hiểu biết với toàn bộ ngành nghề.
Đây được gọi là “công dục thiện tất tiên lợi kỳ khí” (người thợ muốn làm tốt công việc của mình, trước tiên phải có dụng cụ sắt bén).
Sau vài ngày Trương Hợp Hoan làm việc tại đài truyền hình thì cậu phát hiện khoảng cách để trở thành người dẫn chương trình của đài truyền hình còn rất xa. Thời điểm cậu ở Bằng Thành radio làm người dẫn chương trình đã có chứng chỉ. Kiểm tra tiếng phổ thông cũng có giấy chứng nhận. Nhưng mà nếu muốn đảm đương vị trí dẫn chương trình ở đài truyền hình Nam Giang thì phải có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng nhất. Trước mắt cậu còn thiếu điều kiện này.
Thời điểm ở đài giao thông cậu cũng hỗ trợ chủ trì “Dự báo thời tiết”, nhưng mà lúc ấy thân phận cậu là người được đào tạo, không có quy định cứng nhắc. Hiện tại thì khác, cậu và đài truyền hình Nam Giang đã ký hợp đồng. Đài truyền hình Nam Giang chính là đài truyền hình cấp tỉnh.