Trương Hợp Hoan nói: “Ca nữ không hiểu hận mất nước, cách nước sông còn đang hát khúc hậu đình hoa. Lần này các cô quay hẳn là câu chuyện cô gái phong trần kháng Nhật.”
An Nhiên liếc trắng mắt, làm sao cậu biết được? Mọi người đều ký hiệp nghị giữ bí mật, dù sao bản thân cũng chưa từng nói với cậu.
Trương Hợp Hoan nói: “Lấy hiểu biết của tôi về nhóm người sản xuất, ông ta khẳng định sẽ thêm cảnh giường chiếu vào trong.” Cảnh giới của mặt hàng này chính là như thế, cho rằng cảnh giường chiếu tương đương với doanh số bán vé. Sự thật chứng minh thật buồn cười.
An Nhiên kháng cự: “Tôi sẽ không diễn đâu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô là một diễn viên nhỏ mới lộ diện có bao nhiêu quyền lên tiếng? Cô nói không diễn thì không diễn, người ta cùng lắm sẽ đổi cô đi. Bất quá tôi đoán là Bale người ta cũng sẽ không diễn. Diễn cảnh giường chiếu với người mới không biết tên tuổi, người ta sao có thể chịu được sự mất mặt này.”
“Nói kiểu gì vậy?” An Nhiên hung hang liếc cậu xem thường.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Chẳng qua đến lúc đó nếu các cô cần diễn viên đóng thế, cô có thể đề cử tôi. Đổi thành người khác diễn cảnh giường chiếu với cô, trong lòng tôi cũng không chấp nhận được.”
An Nhiên mắng: “Trong đầu óc cậu đều là tư tưởng dơ bẩn, chúng tôi làm nghệ thuật, cũng không phải làm phim cấp ba.”
“Hiểu biết của cô có chút hạn hẹn, rất nhiều phim nghệ thuật chính là phim cấp ba. Trong phim cấp ba cũng có không ít phim nghệ thuật, vì nghệ thuật hiến thân là cao thượng.”
“Cậu thật là đen tối.”
“Không tin thì cứ chờ xem.”
An Nhiên rất nhanh đã phát hiện, thật sự là bị Trương Hợp Hoan nói trúng rồi. Bởi vì nhà sản xuất Vệ Bình tham gia, Chương đạo diễn không thể không thay đổi kịch bản tại chỗ. Trong đó bỏ thêm một đoạn diễn cảnh giường chiếu. Sau khi An Nhiên cầm được kịch bản lập tức kháng nghị với Chương đạo diễn.
Chương đạo diễn thật ra cũng rất bất đắc dĩ. Tuy rằng thị trường điện ảnh ngày càng tốt, nhưng hoàn cảnh chế tác điện ảnh thì lại ngày càng kém. Lời đạo diễn nói không tính, người sản xuất nói mới tính. Xét đến cũng là nguyên nhân với tư bản. Nghệ thuật ở trước mặt tư bản, không thể không cúi đầu.
Chương đạo diễn giải thích với An Nhiên, đoạn diễn này có thể quay một cách duy mỹ. Không phải loại diễn cảnh giường chiếu trong tưởng tượng của cô. Thật ra rất nhiều bộ điện ảnh kinh điển trong nước, dùng cảnh giường chiếu là phương thức để biểu đạt nghệ thuật. Ví dụ như Sắc giới đang nổi tiếng rầm rộ thời gian này.
An Nhiên vừa nghe liền sợ hãi, loại diễn này cô thực diễn không được.
Chương đạo diễn bảo cô không cần lo lắng, khẳng định sẽ không đạt tới loại chừng mực đó.
An Nhiên đã đọc qua kịch bản vài lần, cô cho rằng phân cảnh này không có giúp ích gì với bộ phim. Hơn nữa có vẻ rất bất ngờ, không phải muốn đề cao sự cứu rỗi sao? Vì cái gì mà phải diễn thêm cảnh trên giường này?
Cô nói quan điểm của mình cho Chương đạo diễn, ý muốn khuyên bảo Chương đạo diễn bỏ qua ý tưởng thêm cảnh diễn này.
Chương đạo diễn nói với An Nhiên, nếu cô nhất quyết không diễn, vậy không bài trừ khả năng sẽ đổi diễn viên. Thật ra đây cũng không phải là ý định ban đầu của ông.
Ông đánh giá cao An Nhiên. Tiểu nha đầu này rất có linh khí, tiền đồ tương lai không thể đo lượng. Nhưng An Nhiên là nữ chính được tuyển chọn ra. Nhưng mà nhà sản xuất muốn sử dụng một người khác, ý tưởng đổi vai cũng do nhà sản xuất đề nghị.
Bởi vì cải biến kịch bản gấp rút, cho nên nhân vật nam chính có thể sẽ không tự mình diễn cảnh giường chiếu. Đoạn này cần có diễn viên thế thân đóng. Thật ra trước đó cũng đã sắp xếp hai người diễn viên Âu Mĩ làm diễn viên thế thân. Bọn họ đều rất chuyên nghiệp và đã làm việc ở đoàn làm phim một đoạn thời gian.
An Nhiên chợt phát hiện ra Trương Hợp Hoan thật sự là thần. Hầu như toàn bộ mọi chuyện đều bị cậu ta nói trúng. Bình tĩnh mà xem xét thì cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm này chỉ vì một cảnh giường chiếu.
An Nhiên nói mình có thể diễn cảnh giường chiếu, nhưng mà diễn viên thế thân cô sẽ tự mình chọn lựa.
Chương đạo diễn vừa nghe thấy đã rõ ràng. Cô gái nhỏ này là muốn lấy việc công làm việc tư. Nhưng ông vẫn có chút quyền lực, vì thế đồng ý cho Trương Hợp Hoan cuối tuần đến đây diễn thử, nếu cậu ta không đạt yêu cầu thì cũng chỉ có thể đổi người khác.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy được lần trước phỏng vấn bên ngoài cuối cùng đã thành phóng sự, xem như không tệ. Thời điểm kiểm tra phóng sự, Vương Tông Thượng cũng đi vào.
Trương Hợp Hoan muốn đứng lên chào ông, nhưng Vương Tông Thượng ý bảo cậu không cần, rồi ngồi xuống ở bên cạnh Trương Hợp Hoan, nhìn màn hình máy tính, từ từ chậm rãi nói với Trương Hợp Hoan, vì sao lại muốn xem? Bởi vì toàn bộ hành trình phỏng vấn tiếng Hàn của cậu, ông một câu cũng nghe cũng không hiểu, cũng may đã có phụ đề.
Vương Tông Thượng nói: “Cậu lại còn có thể hiểu tiếng Hàn?”