“Tôi nhớ lầm, bộ đó là “Tình yêu dưới gốc sơn tra”?”
Chương Nhất Mưu gật gật đầu, tiểu tử này làm công khoá không được cẩn thận nha.
Trương Hợp Hoan nói: “Cá nhân tôi cho rằng bộ điện ảnh này có nhiều nhân tố. Chiến trang, cứu rỗi, tình yêu, dục vọng. Quá nhiều nhân tố sẽ làm chủ đề trở nên hỗn loạn. Đương nhiên lấy trình độ của Chương đạo diễn, khống chế đề tài khổng lồ hẳn là không có vấn đề.”
Chương Nhất Mưu cảm khái nói: “Hiện tại đóng phim được đầu tư càng lúc càng lớn, hoàn cảnh hiện trường ngày càng tốt. Nhưng điện ảnh lại ngày càng khó quay.” Thời điểm sáng tác bị tư bản bắt cóc, quá trình quay sẽ bị bó tay bó chân. Chuyện này đối với một đạo diễn theo đuổi quay chụp mà nói là một loại bi ai.
“Chương đạo diễn hẳn là nên tìm một người hợp tác tôn trọng ngài hơn.”
Chương Nhất Mưu không nói gì, ánh mắt hướng về phía dầu trời. Tiểu tử này đã nghe nói cái gì? Vì sao lại nói như vậy?
Thật ra Trương Hợp Hoan rất đồng tình với Chương đạo diễn. Không qua bao lâu, Chương đạo diễn sẽ rơi vào bên trong một hồi gièm pha. Ông bị một vị nữ diễn viên nào đó báo sinh vượt kế hoạch, bị phạt 7,480 triệu. Trương Hợp Hoan rất rõ ràng người chủ trì phía sau màn là ai. Chương đạo diễn hiện nhìn như thuận buồn xuôi gió, nhưng thực tế lại gặp phải nguy cơ lớn nhất trong kiếp sống đạo diễn.
Có những lời không thể nói quá rõ ràng, lấy cảnh giới của Chương đạo diễn hẳn là đã thấy được nguy cơ. Nhưng hiện tại ông đã lún vào quá sâu, nhiều buộc chặt vào nhau hoạt động khiến ông khó mà thoát khỏi.
Chương Nhất Mưu thở dài nói: “Tôi quá chán ghét phim ảnh thương nghiệp rồi.”
Những lời này của ông cho thấy bộ “Tần Hoài thập tam sai” được định vị là phim thương nghiệp. Lấy kiếm tiền làm chủ, doanh thu phòng vé làm vua.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chương đạo diễn, tôi có ý tưởng không biết có thể được đồng ý hay không.”
Chương Nhất Mưu: “Nói!”
“Chương đạo diễn có nguyện ý nhận phỏng vấn độc quyền của Đài truyền hình Nam Giang chúng tôi hay không? Tán gẫu một chút chuyện trải qua mấy năm nay của ngài và ý tưởng tương lai.”
Chương Nhất Mưu cười nói: “Biết là cậu có mục đích mà.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chương đạo diễn đừng nghĩ nhiều, nếu ngài không tình nguyện có thể cự tuyệt. Tôi chỉ cảm thấy ngài hẳn là nên bày tỏ ý tưởng chân thật của mình cho người xem. Để cho mọi người càng hiểu thêm về ngài.”
Chương Nhất Mưu gật gật đầu nói: “Thứ Bảy này có thời gian, cậu có thể sắp xếp người đài truyền hình đến đây phỏng vấn.”
Trương Hợp Hoan mừng rỡ, cậu thật không trông cậy Chương Nhất Mưu sẽ đồng ý phỏng vấn. Không thể tưởng tượng được đạo diễn lớn lại cho cậu mặt mũi này. Có thể là lời nói vừa rồi có chỗ làm cho ông xúc động.
Sau khi Chương đạo diễn rời khỏi, Trương Hợp Hoan gọi điện thoại cho Tuyết Lê. Trong hai vị mỹ nữ dẫn chương trình có Tuyết Lê tương đối chiếu cố cậu hơn một chút. Cậu muốn trao cơ hội phỏng vấn đại đạo diễn cho Tuyết Lê.
Tuyết Lê nghe được tin tức này, kích động hét ầm lên. Trương Hợp Hoan bảo cô bình tình, lập tức liên hệ Vương Tông Thượng báo cho anh ta tin tức tốt này. Thuận tiện nói một câu Chương đạo diễn chỉ định muốn Tuyết Lê đến phỏng vấn lần này.
Thanh âm Vương Tông Thượng bên kia đã muốn kích động lên: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tiểu Trương, cậu chỉ cần an tâm để ý quan hệ chỗ thành dân quốc, là tốt buổi phỏng vấn này là được. Trở về tôi sẽ xin tiền thưởng cho cậu.”
Ngày hôm đó, giữa trưa Trương Hợp Hoan đi theo đoàn phim cùng nhau ăn cơm hộp. An Nhiên đi đến tìm cậu, hai người ngồi xuống bên trong giáo đường. An Nhiên đưa chân gà trong hộp cơm của mình cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi quả thực nên bồi bổ cho tốt.”
An Nhiên trừng mắt nhìn cậu: “Cậu bổ cái gì? Có muốn lấy một phần óc heo cho cậu bồi bổ không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ôn nhu với tôi một chút. Chương đạo diễn nói rồi, để hai chúng ta trước bồi dưỡng tình cảm. Thời điểm quay phim buổi tối cần phải giống như đôi tình nhân chân chính.”
An Nhiên nói: “Hiện tại tôi có chút hối hận. Định cùng đạo diễn nói một tiếng sắp một cho tôi một thế thân.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không sao cả. Chỉ cần thế thân xinh đẹp, tôi không ngại hy sinh vì nghệ thuật.”
“Cậu thật không cần mặt mũi!”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nếu như muốn, Chương đạo diễn cũng sẽ không cho tôi cơ hội.” Diễn viên thế thân không có cơ hội lộ mặt.
An Nhiên nhìn cậu nhịn không được cười lên. Nụ cười này càng thêm sinh động, quyến rũ động lòng người. Trương Hợp Hoan nhìn cô có chút ngẩn ngơ.
An Nhiên ý thức được, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phương xa: “Cậu tán gẫu gì với Chương đạo diễn?”
Trương Hợp Hoan nói ra chuyện Chương đạo diễn đáp ứng nhận phỏng vấn, An Nhiên cũng vì cậu mà cao hứng. Dù sao gần đây tâm tình Chương đạo diễn không tốt, miễn tất cả phỏng vấn của truyền thông. Có thể để Trương Hợp Hoan làm ngoại lệ chứng tỏ ông thưởng thức cậu.