Cô cũng có thể đoán được chuyện này đủ để chứng minh năng lực của Trương Hợp Hoan. Làm một khởi đầu tốt cho công tác sáng tạo của cậu ở Đài truyền hình Nam Giang.
Lúc đầu An Nhiên đề cử cậu cho Chương đạo diễn là vì muốn cậu tiến vào vòng điện ảnh. Nhưng Trương Hợp Hoan là con người có chủ kiến, trước mắt cậu càng muốn phát triển ở vòng TV.
An Nhiên đưa kịch bản liên quan đến Trương Hợp Hoan cho cậu. Thật ra đoạn diễn giường chiếu này được thêm không tới vài câu lời kịch. Trương Hợp Hoan lại là thế thân, cho dù cậu có thuộc tất cả lời kịch cũng không có chỗ để dùng. Cậu nói lời kịch chủ yếu là vì phối hợp với An Nhiên.
Bởi vì Chương đạo diễn muốn đặc tả gương mặt và diễn xuất của An Nhiên.
Kịch bản tổng cộng chỉ có một trang giấy, đối với Trương Hợp Hoan mà nói không hề khó khăn. Cậu nhìn một lần đã nhớ kỹ, nhìn An Nhiên nói: “Tôi không sợ cô chê cười, phương diện này tôi không có kinh nghiệm gì. Tối nay cô chủ động chỉ điểm tôi.”
An Nhiên nói: “Cậu có ý gì? Cậu diễn dựa theo Bến Thượng Hải là được. Quay kịch truyền thanh lâu như vậy sao lại có thể không có kinh nghiệm được?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nói là kinh nghiệm phương diễn cảnh giường chiếu.”
Mặt An Nhiên có chút nóng lên, mặt hàng này có ý gì? Cậu không có kinh nghiệm chẳng lẽ tôi có kinh nghiệm? Hơn nữa cậu sao có thể không có kinh nghiệm được. An Nhiên nói: “Chúng ta đã nói trước, quay diễn về quay diễn, cậu phải có hành vi chức nghiệp thường ngày.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu cô không tin tôi, cô đề cử tôi làm gì? Lần này làm diễn viên thế thân là cô phái tôi tới. Thật ra tôi không có ý nghĩ quay chụp, hai chúng ta quá thân quen rồi. Tôi thực không đành lòng xuống tay.”
An Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn cậu. Lời nói của mặt hàng này đến có một nửa có thể tin đã là không dễ dàng rồi.
An Nhiên nói: “Ý của Chương đạo diễn là, cậu tuy là diễn viên thế thân nhưng phải xem mình là nhân vật nam chính. Một khi tiến vào diễn, cậu chính là John, tôi chính là Ngọc Mặc. Hai người chúng ta yêu nhau, cậu nhất định phải nhớ kỹ. Tôi không phải là An Nhiên, cậu cũng không phải là Trương Hợp Hoan.”
Trương Hợp Hoan nhìn cô nề nếp giảng diễn cho mình, trong lòng có chút muốn cười, gật gật đầu: “Đã rõ, chính là giả phuợng hư hoàng.”
“Không phải! Biểu diễn của cậu bắt buộc phải nhập tâm thì mới có thể thuyết phục người xem. Cậu nghĩ mà xem, nếu biểu diễn của cậu không thể thuyết phục chính cậu thì sao có thể thuyết phục công chúng?”
“Được, vậy tôi sẽ thử đi vào.”
“Sao cậu không chết đi?”
Bảy rưỡi tối diễn viên tiến vào lều, tám giờ chính thức quay. Dựa theo yêu cầu của An Nhiên, hiện trường chỉ để lại hai máy quay, những nhân viên không phận sự toàn bộ ra ngoài.
Trương Hợp Hoan trước đó đã ký hiệp nghị giữ bí mật với đoàn phìm. Toàn bộ nhân viên ở đây đều phải ký. Ký xong hiệp nghị liền có ý nghĩa, Trương Hợp Hoan phải làm một vị anh hùng vô danh. Thời điểm nào cũng không thể nói người lên giường cùng Ngọc Mặc là cậu.
Đạo diễn lớn Chương Nhất Mưu tự mình chỉ đạo cảnh quay này. Ông biết hành động của An Nhiên khẳng định không thành vấn đề, nhưng ông thật không yên lòng với Trương Hợp Hoan. Gọi Trương Hợp Hoan đang mặc trang phục mục sư đến, đặc biệt giảng diễn cho cậu. Chương đạo diễn cho rằng thời gian buổi chiều hôm nay đủ để Trương Hợp Hoan tiến vào trạng thái, mở miệng hỏi: “Thế nào, tìm được cảm giác yêu đương chưa?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không phải diễn thế cảnh giường chiếu sao? Còn phải nói chuyện yêu đương?”
Chương đạo diễn nhìn thoáng qua An Nhiên, An Nhiên cười xấu hổ. Dạy dỗ diễn viên còn cần đạo diễn tự mình đến, dù sao cô cũng không có bản lãnh này.
Chương đạo diễn chỉ vào An Nhiên nói: “Cô ấy là Ngọc Mặc, cậu là John. Cậu thích cô ấy, cậu yêu cô ấy. Ngài mai cô ấy phải thay những nữ học sinh đáng thương đi và quân doanh quỷ, có đi không có về. Chạy không thoát sự chà đạp của vận mệnh, đời này cậu sẽ không gặp được cô ấy nữa. Hiện tại tâm tình của cậu thế nào?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi rất phẫn nộ! Tôi sẽ không để người mình thích đi mạo hiểm. Tôi đi, tối nay tôi phải xử lý hết tất cả lính Nhật.”
Chương đạo diễn nói: “Cậu không phải diễn anh hùng cô đơn. Hiện thực tàn khốc, giữa các học sinh nữa và người cậu yêu cậu chỉ có thể lựa chọn bảo hộ các học sinh nữ. Cậu phải trơ mặt nhìn người mình yêu đi chịu chết. Chính vì Mặc Ngọc hy sinh nên cảm tình của cậu với cô ấy mới có thể thăng hoa.”
Trương Hợp Hoan nghĩ tới một vấn đề, cảm tình cũng thăng hoa rồi, trước ngày người yêu đi chịu chết còn phải diễn cảnh giường chiếu? Đây không phải là đang kéo thấp phẩm cách sao. Không thể không nói, “Ký lai chi, tắc an chi” (một câu nói của Khổng Tử, đã đến rồi thì bình tâm mà làm), diễn thôi. Dù sao cậu không diễn khẳng định sẽ có người khác giành diễn. An Nhiên đề cử cậu làm diễn viên thế thân, nói vậy đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi.