Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 483 - Chương 483: Hiến Thân Vì Nghệ Thuật (1)

Chương 483: Hiến thân vì nghệ thuật (1) Chương 483: Hiến thân vì nghệ thuật (1)

Đến tám giờ, đúng giờ mở máy. Trương Hợp Hoan mặc trang phục mục sư và An Nhiên tóc cuộc sóng to đang mặc sườn sám ngồi ở trong phòng nhìn nhau.

Đương nhiên cả hai máy quay ở nhiều góc độ khác nhau đều nhắm ngay An Nhiên. Trương Hợp Hoan không cần thấy mặt, đến lúc đó thông qua cắt nối của biên tập liền biến thành đại minh tinh Bale.

Dựa theo yêu cầu thì đoạn lời kịch này hoàn toàn nói bằng tiếng Anh. Hôm nay yêu cầu không cần phải nghiêm khắc như vậy. Chương đạo diễn đặc biệt cho phép Trương Hợp Hoan có thể nói tiếng Trung, dù sao giọng nói của cậu cũng không được giữ lại.

Trương Hợp Hoan thâm tình ngắm nhìn An Nhiên: “Cô thật là đáng yêu!”

Mặt hàng này quyết định dùng lời kịch bằng tiếng Anh. Giọng nói của cậu vừa nói ra, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc. Tên tiểu tử này có giọng nói quá tuyệt vời, ngay cả người chỉ đạo lời kịch tiếng Anh cũng hơi bối rối, còn tưởng rằng Bale đang ở đây. Bất quá giọng nói của Trương Hợp Hoan so với Bale trầm hơn và có sức quyến rũ hơn. Giọng nói của Bale có chút khàn khàn, hơn nữa khi biểu đạt tình cảm sâu sắc vẫn cảm thấy có chút thiếu sót. Ngôi sao lớn cũng có sở đoản.

An Nhiên cười lên, mắt đẹp lóe ra tinh quang. Cô chính là người trời sinh có khí chất ngôi sao, biểu đạt gương mặt rất động lòng người.

Chương đạo diễn ra ý bảo nhiếp ảnh gia quay cận cảnh đôi mắt.

Trong tay Trương Hợp Hoan cầm đồ trang điểm. Thật ra đoạn diễn ban đầu không cần. Là Chương đạo diễn nhất quyết muốn quay. Chủ yếu là thông qua phương thức này để giúp Trương Hợp Hoan nhập tâm. Chương Đạo không hổ danh là đạo diễn lớn quốc tế. Làm việc đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, cẩn thận tỉ mỉ.

“Cô có phiền nếu nằm xuống không?” Trương Hợp Hoan bắt đầu đỡ cô gái lên giường.

An Nhiên làm vẻ mặt ý vị thâm trường.

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi chỉ là không quen khi trang điểm cho người đang ngồi, cô có phiền không?” Cậu một bên nói lời kịch, một bên mắng. Tên John này không phải là người tốt. Để cho cô gái nằm trên giường cũng không cần ra tay, một câu là có thể thu phục rồi.

An Nhiên cười lên: “Tôi hiểu, tôi không ngại.”

Trong tâm Trương Hợp Hoan nói cô hiểu cái rắm. Quỷ Tây dương lừa cô đó, ngày mai cô phải anh dũng đi chịu chết. Hôm nay còn phải bị quỷ Tây dương lừa, chiếm tiện nghi của cô, cô còn không ngại, còn phải nói cảm ơn. Mẹ nó, nguyên tác của tác phẩm này chính là tam quan bất chính. Trình độ đạo diễn có cao đến đâu cũng không có khả năng đem một tác phẩm cong vẹo quay thành kinh điển.

Chương đạo diễn nhịn không được hô cắt, kêu Trương Hợp Hoan đến để tiếp tục dạy dỗ, nói cậu không đủ thâm tình, muốn cậu dùng ánh mắt thâm tình nhìn Ngọc Mặc, như thế giới này đây là cô gái cậu yêu nhất.

Chương đạo diễn bảo Trương Hợp Hoan nhìn ánh mắt ông, suy diễn ánh mắt thâm tình cậu có thể biểu đạt. Trương Hợp Hoan thử môt chút, Chương Đạo nói đây không phải là ánh mắt thâm tình này, đây là ánh mắt háo sắc, từ ánh mắt cậu không có nhìn thấy được yêu mà chỉ nhìn thấy dục vọng.

Trương Hợp Hoan cố gắng thay đổi nhưng vẫn không phù hợp với tiêu chuẩn. Nhịn không được bèn hỏi một câu, là định quay cận cảnh ánh mắt tôi à?

Chương Đạo lúc này mới ý thức được tên tiểu tử này chỉ là diễn viên thế thân, là ông quá khắc khe với công việc và muốn mọi thứ hoàn hảo. Vỗ vỗ vai Trương Hợp Hoan: “Lời kịch không tệ, tiếp tục cố gắng.”

Sau khi gián đoạn thời gian ngắn, mọi người tiếp tục quay tiếp. An Nhiên nằm trên giường. Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên: “Cô gái, cô muốn biến thành bao nhiêu tuổi? Mười bốn tuổi?” Lời thoại này thật là ái muội, chơi trò trang điểm sao? Các nhà biên kịch thời nay chạy theo thời đại, viết kịch bản ám muội rất lưu loát. Nhưng mà lời kịch có khuynh hướng ái muội sẽ mất đi phẩm cách.

An Nhiên diễn rất linh hoạt: “Mười ba tuổi thì thế nào? Tôi vẫn là một cô gái tốt trước khi mười ba tuổi.” Mắt cô ngấn lệ, ánh mắt phức tạp, từ trong ánh mắt có thể thấy được sự ngây thơ, hoài niệm, thương cảm, tiếc nuối. Dù sao trước mắt Trương Hợp Hoan cũng không có được bản lãnh này.

Trương Hợp Hoan hiện tại đã hơi tìm được trạng thái. Dựa theo sự chỉ dẫn của Chương đạo diễn dùng ánh mắt si tình nhìn An Nhiên: “Được, vậy thì mười ba tuổi.”

Đưa tay vuốt ve mái tóc uốn cong như sóng của An Nhiên: “Tôi rất muốn làm tóc cô thẳng lại, biến thành búp bê.” Nói xong, ánh mắt cậu bắt đầu trở nên nóng rực.

Tay cậu vuốt ve khuôn mặt của An Nhiên: “Tôi khát khao có được tất cả của cô, tôi yêu tất cả của cô, tất cả đều yêu!”

Lời kịch thật là buồn nôn. Trương Hợp Hoan may mắn chỉ dùng tiếng Anh để nói, nếu là dùng tiến Trung nhắm chừng cậu đã phun vào mặt An Nhiên. Hình ảnh thật đẹp, không dám tưởng tượng. Vô luận lời kịch thâm tình hoa lệ đế cỡ nào cũng không thể che dấu được nội dung. Tôi muốn có được cô. Thật sự là không biết xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment