Cảnh quay này dưới sự dẫn dắt của Trương Hợp Hoan được thực hiện rất suôn sẻ. Chương đạo diễn chỉ hô cắt một lần, đã thuận lợi hoàn thành cảnh quay.
Sau khi quay xong, nhiệm vụ đêm nay Trương Hợp Hoan cũng đã hoàn thành. Thay quần áo của mình, có nhân viên công tác đến đưa cho cậu một bao lì xì.
Trương Hợp Hoan mở ra thì thấy bên trong là hai ngàn tệ, nhiều hơn không ít so với dự đoán của cậu. Diễn viên thế thân khác cũng không nhận được đãi ngộ này. Chủ yếu là Chương đạo diễn cực kì hài lòng với biểu hiện của cậu, dặn dò đưa thêm cho cậu một ngàn.
An Nhiên tẩy trang, thay đổi lại quần áo. Cảnh diễn hôm này quả là thử thách lớn nhất của cô khi bắt đầu vào đoàn phim. Nếu không phải Trương Hợp Hoan đến, An Nhiên không thể tưởng tượng mình có thuận lợi hoàn thành cảnh diễn hôm nay hay không. Hơn nữa, cho dù hoàn thành cảnh diễn, nhắm chừng tâm lý cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Sợ là trong khoảng thời gian ngắn sẽ ở trong bóng tối, không thoát ra được. Nhưng mà Trương Hợp Hoan diễn cùng với mình thì không có vấn đề gì.
Trương Hợp Hoan thấy cô đem theo hành lý, có chút kỳ quái nói: “Đã trễ như thế này cô còn định đi đâu?”
An Nhiên nói: “Chương đạo diễn cho tôi một ngày nghỉ, tôi định về nhà một chuyến, tôi có thể đi nhờ xe anh về nhà không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu, giúp An Nhiên đặt hành lý ở phía sau xe, An Nhiên đi đến ngồi vào ghế phụ.
Trương Hợp Hoan hỏi một chút, cô vẫn muốn tới nhà ở Nam Giang.
Trên đường trở về, An nhiên vẫn luôn duy trì trầm mặc, Trương Hợp Hoan biết là cô rất dễ nhập vai diễn. Bật radio, mở một bài nhạc để làm dịu đi không khí, nhưng mà âm thanh vừa mới vang lên đã bị An Nhiên tắt đi.
An Nhiên bảo cậu dừng xe ở phía trước một chút, Trương Hợp Hoan dừng xe ở ven đường, xung quanh là một mảng tối đen, phía trước không thôn, phía sau không hàng quán.
Trương Hợp Hoan vốn tưởng rằng An Nhiên là muốn đi vệ sinh bên đường, có thể thấy được An Nhiên đi về phía rừng cây ven đường vài bước, những chưa đi vào, quay lưng về phía mình không biết làm gì. Trương Hợp Hoan cảm giác có chút không đúng, mở cửa xe chạy theo qua, đi đến sau lưng An Nhiên: “Cô làm sao vậy? Có phải đang giận tôi không?”
An Nhiên bỗng nhiên quay người lại rồi nhào vào ôm cậu thật chặt, trên mặt tràn đầy nước mắt: “Ôm tôi.”
Trương Hợp Hoan đành phải ôm cô, dở khóc dở cười nói: “Diễn cũng đã diễn xong rồi, cô tỉnh táo lên. Một diễn viên tốt thì cần phân biệt hiện thực và diễn.”
Nói thật sự quân tử, tay lại không nhàn rỗi. Vừa ôm ôm eo, sờ sờ mông. Tiếp xúc thân thể là phương thức an ủi tốt nhất.
An Nhiên ôm lấy cổ cậu rồi nhón chân lên, hôn lên bờ môi của cậu. Trong lòng Trương Hợp Hoan cũng rất mâu thuẫn, sao An Nhiên lại đột nhiên chủ động như vậy. Chẳng lẽ cảnh diễn đêm nay đã làm cô mở rộng trái tim mình?
Lúc này có ngọn đèn chiếu vào bọn họ, trong lòng An Nhiên chỉ có Trương Hợp Hoan, cô căn bản không chú ý đến chuyện khác. Trương Hợp Hoan lại sinh ra cảnh giác. Chiếc xe đó ở đằng sau xe cậu, thân xe hơi nghiêng, vừa vặn chiếu vào hai người bọn họ.
An Nhiên cũng ý thức được có chút không đúng, nhỏ giọng nói: “Có người đến đây.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chiếc xe giống như luôn đi theo chúng ta.” Nắm tay dẫn An Nhiên quay lại xe. Phía sau là một chiếc xe Alfa màu đen, bên trong có vài người đang bước xuống, trong đó có một người Trương Hợp Hoan biết, chính là Phan Văn Lôi lần trước uy hiếp cậu ở biển.
An Nhiên nhìn thấy bọn họ thì vẻ mặt trở nên có chút kích động.
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, ai đến thì diệt người đó!” Cậu có năng lực còn có buff, loại trường hợp nhỏ như thế này hoàn toàn có thể ứng phó được.
An Nhiên buông tay cậu ra.
Phan Vân Lôi đi đến mỉm cười nói: “An Nhiên, chúng tôi đến đây đón cô.” Hắn còn có một thân phận khác, là anh họ của An Nhiên.
An Nhiên nói: “Không cần các người đón, tôi…”
Phan Vân Lôi nói: “Là ý của Lạc tổng, mời lên xe.”
An Nhiên cắn đôi môi đỏ mọng liếc nhìn Trương Hợp Hoan, sau đó cúi đầu đi qua chiếc xe đó.
Trương Hợp Hoan muốn đi theo sau, nhưng lại bị Phan Vân Lôi ngăn cản: “Trương tiên sinh, không cần phiền tới cậu, mời quay trở về.”
Trương Hợp Hoan nhìn Phan Vân Lôi.
An Nhiên nói: “Trương Hợp Hoan, anh quay về đi.”
Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên, luôn cảm thấy cô có chuyện muốn nói với mình. Loại cảm giác này cực kỳ kỳ quái, nhìn theo An Nhiên đi vào trong xe.
Phan Vân Lôi nói: “Người anh em, lời của tôi nói đại khái là cậu không nhớ kỹ rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Lời tôi nói anh chuyển cho Lạc Thanh Dương, anh nhớ kỹ không?”
Phan Vân Lôi nói: “Người trẻ tuổi, quá tam ba bận, cậu không có cơ hội lần thứ ba.”
Chiếc xe MPV rời khỏi người Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nhìn bên trong xe, không thấy rõ tình hình bên trong. Nhưng mà lúc này cậu tin là ánh mắt An Nhiên đang nhìn về phía mình.