Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 492 - Chương 492: Lòng Người Lo Lắng (1)

Chương 492: Lòng người lo lắng (1) Chương 492: Lòng người lo lắng (1)

Trương Hợp Hoan đứng ở cửa tiễn từng người lên xe. Cậu làm việc cực kỳ chu đáo, sắp xếp xong tất cả vẫn chưa nhận được điện thoại của Kiều Thắng Nam. Trong lòng cậu cảm thấy có chút kỳ quái.

Cậu không thể tiếp tục chờ đợi ở Thanh trúc viên, một người đi về hướng tàu điện ngầm. Lúc gần tới trạm tàu điện ngầm, điện thoại của Kiều Thắng Nam rút cuộc cũng đã đến.

Cô dùng điện thoại công cộng gọi tới: “Anh đang ở đâu?”

Trương Hợp Hoan nói: “Cũng sắp đến trạm tàu điện ngầm. Tôi còn tưởng rằng cô cho tôi leo cây rồi chứ.”

Kiều Thắng Nam cười, bảo cậu nhìn về phía đối diện.

Trương Hợp Hoan đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy bên trong bốt điện thoại công cộng ở đối diện, có một vị mỹ nữ dáng người cao ngất đang đứng vẫy tay.

Trương Hợp Hoan cười lắc lắc đầu, trên mặt cảm thấy có chút thấm lạnh. Không trung tung bay những bông tuyết nhỏ như hạt muối, cậu chỉ chỉ về phía cầu vượt rồi đi qua đó. Lúc cậu đi đến cầu vượt, nhìn thấy Kiều Thắng Nam đi tới từ một hướng khác. Ánh mắt hai người giao cùng một chỗ, nhìn thấy được sự nhớ nhung trong mắt nhau.

Hai người cùng thả chậm bước chân, gặp lại nhau giữa cầu vượt, không quyết định tiếp theo đi phương hướng nào. Từng bông tuyết nhỏ đã bắt đầu rơi xuống, Kiều Thắng Nam nhìn Trương Hợp Hoan hồi lâu rồi nói: “Đã lâu không gặp.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Mọi cuộc gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng.”

Kiều Thắng Nam nói: “Chúc mừng anh.”

Trương Hợp Hoan: “Chúc mừng tôi rốt cuộc gặp được người tôi muốn gặp sao?”

Kiều Thắng Nam cười lắc lắc đầu, nghiêng người sang trái, đưa tay vươn ra ngoài lan can, muốn tiếp được trận tuyết đầu mùa của Nam Giang. Tuyết mịn không tiếng động dừng trong lòng bàn tay cô, chưa kịp lưu lại đã bị nhiệt độ trong lòng bàn tay cô hoà tan.

Trương Hợp Hoan tựa vào trên lan can. Bởi vì tuyết rơi, cảnh sắc thành phố đêm khuya càng trở nên mơ hồ. Đèn xe trong mắt kéo dài thành từng đường sáng, chiếu ra hiệu quả tự nhiên đang trì hoãn. Một trận tuyết khiến thế giới trở nên hư ảo, giống như thế giới xung quanh bọn họ tiến vào trong mông lung và hư vô. Thật thể chân thật tồn tại chỉ có hai bọn họ. Vì nguyên nhân như thế, bọn họ mới cảm thấy thân cận với nhau như thế.

Kiều Thắng Nam lại lấy thuốc lá ra, lúc châm thuốc, Trương Hợp Hoan mở áo của mình, ngăn cản gió đêm lạnh thấu xương cho Kiều Thắng Nam. Đôi mắt như thu thuỷ của Kiều Thắng Nam xẹt qua tia ôn nhu và ấm áp. Châm xong thuốc, cô rít một hơi rồi nói: “Chờ chuyện này chấm dứt, tôi sẽ cai thuốc.”

Trương Hợp Hoan nói: “Khi nào thì chấm dứt?”

“Không biết.”

Trương Hợp Hoan lại nói: “Cô tìm tôi có việc?”

Nếu không có chuyện gì, Kiều Thắng Nam sẽ không chủ động gặp cậu. Nhớ lần trước sau lễ tuyên bố, Lưu Hải Dư bảo cậu không cần tiếp tục điều tra An Nhiên. Trương Hợp Hoan có thể kết luận nhất định là Kiều Thắng Nam yêu cầu Lưu Hải Dư làm như vậy. Hơn nữa sau lần gặp mặt đó, Kiều Thắng Nam lập tức chặt đứt toàn bộ liên hệ với cậu, chứng minh cô không muốn cậu tham gia vào công việc của mình.

Kiều Thắng Nam gật gật đầu: “Anh đi Đài truyền hình Nam Giang?” Từ câu hỏi của cô là có thể biết cô vẫn luôn chú ý đến cậu.

“Vừa đến đó không lâu, trước mắt lăn lộn với tổ hoạt động bên ngoài.” Trương Hợp Hoan đơn giản kể lại tình hình gần đây của mình cho Kiều Thắng Nam.

Kiều Thắng Nam mới biết cậu đã từ chức ở Bằng Thành radio, cũng không học tập ở Đài giao thông. Cô hút một hơi thuốc, mắt đẹp nhìn hoa tuyết tung bay: “Không thể tưởng tượng được chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Có phải cô đã quên mất thân phận vốn có của mình, thực sự xem mình trở thành người mẫu của tập đoàn Thiên Đại?”

Kiều Thắng Nam bật cười: “Tôi tìm anh quả thực có việc.”

“Việc gì?”

Kiều Thắng Nam hút một hơi rồi nói: “Anh còn liên lạc với An Nhiên không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Giữa bạn bè với nhau vẫn còn liên lạc không phải rất bình thường sao?”

“Bạn bè?” Kiều Thắng Nam hỏi lại một câu, sau đó lắc lắc đầu. Tương đương với việc phủ định định nghĩa bạn bè của Trương Hợp Hoan. Một lát sau, cô mới nói: “Anh hẳn là có thể đoán được nhiệm vụ hiện tại của tôi, làm một người bạn, tôi cho anh một lời khuyên. Rời xa An Nhiên. Để tránh gây ra những phiền toái không cần thiết.”

“Cô ấy có vấn đề?”

Kiều Thắng Nam nói: “Chuyện không nên hỏi anh tốt nhất đừng quản. Tôi chỉ có thể nói người bên cạnh cô ấy rất nguy hiểm.”

Trương Hợp Hoan nhớ tới Phan Vân Lôi từng cảnh cáo mình. Thật ra cậu đã mấy ngày không thấy tin tức của An Nhiên. Sau ngày quay đó, An Nhiên vẫn luôn lảng tránh cậu. Căn cứ vào hiểu biết của cậu, chuyện Kiều Thắng Nam phải làm là điều tra tập đoàn Sơn Thuỷ, không biết tiến triển hiện tại của cô như thế nào?

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi sẽ chú ý đúng mức, cũng có năng lực bảo vệ mình. Cô cũng phải chú ý an toàn, nếu cần tôi hỗ trợ thì cứ nói, tôi…”

Bình Luận (0)
Comment