Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 507 - Chương 507: Phí Bản Quyền (2)

Chương 507: Phí bản quyền (2) Chương 507: Phí bản quyền (2)

Trương Hợp Hoan ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ghi chép một chút vào cuốn sổ nhỏ.

Trước tiên Tôn Thụ Lập nói về hiện tượng một số lượng lớn cấp trung từ chức gần đây, để đối phó với hiện tượng này họ sẽ tiến hành một loạt cải cách. Chủ yếu là điều chỉnh cơ cấu, tiến cử nhân tài lên cấp cao và tăng tỷ lệ các chương trình tự làm. Chỉ có các chương trình tự làm mới có tính không lặp lại và có được giá trị lớn hơn.

Tôn Thụ Lập nói: “Tình hình hiện tại của đài truyền hình Nam Giang rất khó khăn. Phía trên có đài truyền hình vệ tinh cấp tỉnh ngọn núi lớn này đang ép trên đầu, phía dưới thì có đài truyền hình địa phương các cấp đang cướp tài nguyên của chúng ta. Nhân viên nội bộ mất dần và bên ngoài các trang wed video lần lượt mọc lên. Nếu chúng ta không thay đổi thì bao nhiêu năm kinh doanh sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốt lát. Nếu không thay đổi chúng ta sẽ đứng trước nguy cơ bị người khác chèn ép khỏi thị trường. Cá nhân tôi cho rằng phải tăng cường tính độc đáo và tăng cường đầu tư cho các chương trình tự làm. Mục tiêu của chúng ta cũng không nên tiếp tục tập trung vào nội tỉnh, chúng ta nên căn cứ vào tỉnh và nhìn ra cả nước!”

Tất cả đều vỗ tay, lần này tiếng vỗ tay nồng nhiệt hơn nhiều so với tiếng vỗ tay hoan nghênh La Bồi Hồng vừa rồi. Hai chữ “lãnh đạo” trời sinh đã có chứa hiệu ứng âm thanh.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tôn Thụ Lập gọi Trương Hợp Hoan vào văn phòng và đi thẳng vào vấn đề hỏi về bản quyền của “Tầm Tần ký”.

Tôn Thụ Lập cũng không vòng vo với cậu, nói thẳng: “ Tôi đã kiểm tra quyền chuyển thể tiểu thuyết mua bên ngoài đài truyền hình gần đây, cao nhất là 500.000. Quyển tiểu thuyết này của cậu tôi cũng dự định đưa 500.000, cậu cảm thấy thế nào?”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh tính mua bản quyền gì? Mua trong bao lâu?”

Tôn Thụ Lập nói: “Bản quyền truyền hình và điện ảnh! Bảy năm.”

"Bản quyền phim live-action và truyền hình cùng với hoạt hình?"

Tôn Thụ Lập cười mắng: “Tiểu tử cậu thật đúng là gian manh, cậu giữ lại làm gì? Trong khi bản quyền là gà mái già có thể đẻ trứng cho cậu? Ưu điểm lớn nhất của việc cậu giao nó cho tôi là có thể quay phim ngay lập tức. 500.000 bản quyền truyền hình điện ảnh, anime toàn bộ đều đưa cho tôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Khó mà làm vậy được, như vậy đi, 300.000 bản quyền truyền hình trược tiếp còn các bản quyền khác tôi muốn giữ lại.”

Tôn Thụ Lập chỉ vào mũi hắn mắng: “Trương Hợp Hoan, nếu không phải tôi coi trọng tài năng của cậu, tôi đã đuổi cậu ra khỏi văn phòng rồi. Tiểu tử, cậu còn trẻ mà sao biết nhiều chiêu trò như vậy? Sao có nhiều ý đồ xấu như vậy?”

Trương Hợp Hoan Cười nói: “Tôi có ý đồ xấu nhiều như thế nào cũng không thể nhảy ra khỏi ngũ chỉ sơn của anh. Sếp, anh cho tôi 500.000, tôi bỏ 200.000 còn chưa đủ thành ý sao?"

“Cậu chỉ có một quyển tiểu thuyết, tôi còn phải tìm biên kịch viết kịch bản. Cậu có biết biên kịch hiện tại đắt cỡ nào không?”

“Đắt cỡ nào?”

“Biên kịch bình thường kiếm được 70.000 đến 80.000 mỗi tập, còn biên kịch cấp cao kiếm được cả trăm ngàn mỗi tập. Độ dài quyển sách này của cậu ít nhất phải quay năm mươi tập, phải không? Còn không phải chi trả hơn mấy trăm, cả triệu trước khi bắt đầu quay phim.”

“Anh sẵn sàng bỏ ra hơn trăm, cả triệu nhưng đến tôi thì 500.000 anh lại ngại nhiều. Như vậy đi, tôi sẽ tiết kiệm cho anh một khoản tiền, để tôi làm biên kịch.”

“Cậu?” Tôn Thụ Lập nói xong mới nhớ Bến Thượng Hải chính là hắn viết, tiểu tử này thật đúng là có trình độ này.

“Chúng ta chiếu sáu mươi tập anh tính xem có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Tôn Thụ Lập đánh giá Trương Hợp Hoan, trong lòng cân nhắc tiểu tử này có phải đang gài bẫy cho mình hay không: “Cậu tự ra giá!”

Trương Hợp Hoan nói: “Như vậy đi, anh cho tôi tổng cộng một triệu rưỡi bao gồm cả bản quyền và kịch bản.”

Tôn Thụ Lập nói: “Một triệu ba.”

“Thành giao!”

Tôn Thụ Lập nói: “Nhưng tôi nói nếu kịch bản cậu viết tôi không hài lòng, tôi sẽ không trả tiền cho cậu? Câu tính khi nào thì bắt đầu viết?”

“Viết xong rồi!”

“Cái gì?” Tôn Thụ Lập trừng lớn hai mắt, ý thúc được mình rốt cuộc vẫn bị tiểu tử này lừa. Lúc Trương Hợp Hoan cho anh xem “Tầm Tần ký”, trong tay cậu ấy hẳn là có kịch bản.

Trương Hợp Hoan nói: “Nếu anh muốn đọc bản điện tử, tôi có thể gửi cho anh ngay bây giờ. Còn muốn xem bản giấy, tôi sẽ để Tề Tuệ đánh máy.”

Tôn Thụ Lập nhìn Trương Hợp Hoan, tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, nói cậu không thể nhảy ra khỏi ngũ chỉ sơn của mình, lời này nói ra có chút lớn. Tiểu tử này không phải là Tôn Ngộ Không, mình lại càng không phải là Phật Như Lai. Tôn Thụ Lập vẫy tay với cậu, Trương Hợp Hoan đi đến, Tôn Thụ Lập nhéo lỗ tai cậu ấy: “Tiểu tử, sao cậu dám lừa tôi!”

Trương Hợp Hoan kêu lên: “Sếp xuống tay nhẹ một chút, đây là đơn vị công tác, bạo lực bị cấm.”

Bình Luận (0)
Comment