Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 525 - Chương 525: Không Phải Người Tốt (1)

Chương 525: Không phải người tốt (1) Chương 525: Không phải người tốt (1)

Trước khi lên đường đến Nam Giang, Trương Hợp Hoan nhận được cuộc gọi của ba mình, nếu có thời gian thì ghé qua nhà ăn cơm. Gia đình đã lâu không gặp, Trương Gia Thành hi vọng con mình có thể ghé qua trong thời gian đi công tác ở đài truyền hình Nam Giang.

Trương Hợp Hoan đúng như đã hẹn, lái chiếc BJ212 vào cửa Nam Giang, đến trước thời gian đã thống nhất với An Nhiên tầm năm phút, liền đi siêu thị mua một thùng nước bỏ vào trong cốp xe. Sau đó thấy An Nhiên mặc áo gió màu đen, đeo kính râm đi ra, không chào hỏi câu nào, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống.

Bây giờ không hiểu sao cô đối với thế giới bên ngoài lại sợ hãi, đúng thật là không nên trở thành đại minh tinh. Làm đại minh tinh quả thật mệt mỏi.

Trương Hợp Hoan đi theo cô ngồi lên xe,nhìn một cái: “ Làm gì mà giống như đi ăn trộm vậy.”

An Nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, thúc giục anh lái xe nhanh hơn.

Trương Hợp Hoan khởi động xe hơi nói: “Cô định đi đâu?”

An Nhiên nói: “ Đi đâu cũng được, nơi nào không có người là tốt nhất.”

Trương Hợp Hoan bật cười: “Cô gái xinh đẹp như cô đi cùng tôi đến nơi không có người, không sợ gặp nguy hiểm sao?”

An Nhiên đợi xe khởi động rồi mới tháo kính xuống, đôi mắt xinh đẹp liếc qua nói: “Anh không sợ tôi ỷ lại vào anh sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi có gì phải sợ? Dù sao cũng không phải tôi mệt.”

Nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: “Đám chó săn cũng không đuổi theo.”

An Nhiên nhịn được cười thành tiếng: “Họ không thể hạn chế được sự tự do của tôi, tôi cũng không muốn ra mặt, anh đó nha, đạo diễn Chương rất tin tưởng anh mới giao cho anh một tuyên bố quan trọng như vậy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Bởi vì tôi là một người tốt bụng.”

“Anh mà là người tốt, thế giới này hẳn không còn người xấu.”

Trương Hợp Hoan nói: “Lâu rồi không gặp, đến không phải để nghe cô nói xấu tôi, muốn ăn gì nào? Tôi mời cô một bữa ngon.”

An Nhiên nói: “Cái gì cũng không muốn ăn.” Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào anh ta lại muốn dẫn mình đi ăn lẩu cay nữa hay sao? Ăn một bữa ngon? Nhiều nhất cũng chỉ là lẩu thôi, không nên quá kỳ vọng, chỉ sợ khác biệt sẽ rất lớn.

Trương Hợp Hoan nhìn cô một cái, An Nhiên tuy mỉm cười nhưng có thể thấy được tâm trạng đang không tốt. Trương Hợp Hoan trực tiếp lái xe tới khu tiểu thanh hà ở phía bắc thành phố.

Tiểu thanh hà cùng Trường Giang giao nhau, thật ra đây là một ngã ba sông. Khu vực này có rất nhiều thuyền, mỗi thuyền đều là một nhà hàng, chủ yếu phục vụ món ngon sông nước, Trương Hợp Hoan trước đây có ghé tới vài lần, hôm nay chọn nơi này bởi vì nó vắng vẻ.

Trương Hợp Hoan đem xe đỗ ở bãi đất trống trước quán, bên ngoài trời đã tối, gió có chút lạnh.

An Nhiên quần áo mỏng manh, đi giày cao gót, ngồi trong xe lạnh cóng cả người. Nên trách cô đãng trí, điều hòa trên xe Trương Hợp Hoan vốn hỏng từ trước.

Trương Hợp Hoan đi đến cốp xe lấy một chiếc áo khoác lên cho cô.

An Nhiên cười nói: “Đúng là đồ của anh, chiếc áo này nặng thật.”

“Cô thì biết gì, đây là ái mã tử đời mới .”

“Anh chê tôi không có kiến thức, đây là Hermes chứ gì?”

Trương Hợp Hoan nói: “Là ái mã tử chứ không phải Hermes, cô có biết trẻ trâu gọi phụ nữ là gì không?”

An Nhiên ngẫm nghĩ, trước đây đều gọi là ái mã tử, thì ra anh ta thích ái mã tử như vậy, cô tức giận liền đi đến đánh vào bả vai của Trương Hợp Hoan một cái, sau đó lại chủ động ôm lấy cánh tay: “Muốn làm ngựa của tôi à?”

Trương Hợp Hoan nhìn tiểu yêu tinh này, mối quan hệ của hai người ngày càng mập mờ, có lẽ con người mình quá lương thiện, không thể nhìn được những cô gái đối xử tốt với mình, đặc biệt là mấy cô gái làm nũng. Không thể không thừa nhận sự quyến rũ tỏa ra từ trong xương cốt của An Nhiên có sức hấp dẫn rất lớn với mình.

Trương Hợp Hoan nhìn cô, cô cũng nhìn Trương Hợp Hoan, bỗng An Nhiên cười lên: “Nghĩ đến, Trương Hợp Hoan anh không thấy xấu hổ sao, có xứng với Thất Nguyệt không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Thầy An, ý chí của tôi rất kém nên đừng câu dẫn tôi nữa, được không?”

An Nhiên cắn đôi môi anh đào nói: “Sẽ không, tôi muốn tôi luyện ý chí của anh, anh là nam nhân xấu xa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vạch trần con người thật của anh trước Thất Nguyệt.” Tuy nói khó nghe, nhưng cô vẫn kéo tay Trương Hợp Hoan để nép vào lòng người kia, cùng đi đến nhà hàng, trong lòng cả hai đều có mưu tính riêng và cảm thấy thích thú với nó.

Vừa đi bên cạnh Trương Hợp Hoan vừa hỏi: “Có cảm thấy cắn rứt lương tâm không?”

Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Có lẽ đây sẽ là một câu chuyện dài.”

An Nhiên nói: “Chuyện còn dài, nhưng đây là chuyện xấu.”

Buổi tối hai người gọi toàn sơn hào hải vị, khi An Nhiên chuẩn bị tính tiền thì phát hiện Trương Hợp Hoan đã thanh toán rồi. Cảm thấy chút kỳ lạ, lâu rồi không gặp bỗng nhiên anh ta hào phóng đến vậy, dường như trở thành người giàu có.

Bình Luận (0)
Comment