Trương Hợp Hoan nói: “Nơi này tuy hơi mắc nhưng khá tươi ngon, cô gầy như vậy, tôi có mua một con ba ba, cô bồi bổ thêm đi.”
An Nhiên nói: “Đợi một chút giờ tôi có ăn một hai bữa cũng không đủ, vừa rồi bị ốm nên bây giờ ăn cái gì cũng không thấy ngon, không muốn nói chuyện với ai, anh nghĩ rằng tôi bực mình sao?”
“Cho nên không trả lời tin nhắn của tôi?”
An Nhiên nói: “Thật ra, mỗi lần gặp nhau tôi đều có cảm giác tội lỗi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nói thử đi, tại sao lại có cảm giác tội lỗi?”
An Nhiên trừng mắt nhìn, còn giả vờ như không hiểu, cả hai trong lòng đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
An Nhiên nói: “Đạo diễn Chương nói tôi là một diễn viên có kinh nghiệm, nhập tâm vào vai diễn, một khi đã vào phim sẽ mất nhiều thời gian để thoát vai diễn, rất lâu sau mới có thể quay lại sinh hoạt hằng ngày. Ông ấy cho tôi một lời khuyên, tốt nhất là không nên gặp lại ai cả, tự cho mình thời gian bình tĩnh lại, hẳn giờ anh cũng biết lí do tại sao tôi lại không quan tâm anh rồi nhỉ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Biết, tôi còn biết cô có âm mưu sai trái, cô thì biết tôi giả vờ rụt rè.”
An Nhiên đỏ mặt, tâm tư cả hai anh chỉ dùng một câu đã nói rõ, nhưng là chính anh mới là người sai trái,giả vờ rụt rè trước.
“Tôi và Thất Nguyệt là bạn tốt, tôi cảm thấy mối quan hệ của hai chúng ta ngày càng không trong sạch.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không quan tâm cô nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng rất đơn giản.”
An Nhiên chưa nói có hay không, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cũng không biết, có thể là vì tôi không phân biệt được phim hay đời thật nữa rồi.”
“Cô có thích bạn diễn trong lúc đóng phim chưa?”
An Nhiên lắc đầu: “Không có, anh đừng hiểu lầm, tôi với anh ấy còn không đóng cảnh nào thân mật, anh biết tôi có diễn viên đóng thế mà” An Nhiên đỏ mặt, cô nhận ra được mình đang vội vàng giải thích với Trương Hợp Hoan, không phải đã tỏ ý mình quan tâm đến cảm xúc của anh ta hay sao?
Người phục mang thức ăn lên, Trương Hợp Hoan đứa cho An Nhiên bát cơm ba ba.
Cảm giác tội lỗi của An Nhiên vì Sở Thất Nguyệt là bạn gái của Trương Hợp Hoan, cô ấy có lẽ cũng nhận ra cô có tình cảm với Trương Hợp Hoan. Cô sớm đã yêu Trương Hợp Hoan.
Có rất nhiều lần, cô thậm chí còn oán hận Trương Hợp Hoan tại sao lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, rõ ràng đã có bạn gái giỏi giang như vậy vì sao còn muốn trêu chọc mình? Biết rõ xưa nay anh ta bản tính phong lưu, muốn tránh xa, nhưng lại không cản được bản thân mình muốn gặp anh ta.
Thật ra trong lòng luôn tự nhắc nhở bản thân, Trương Hợp Hoan không phải là người tốt, nhưng vẫn không không chế được ý nghĩ muốn gặp anh ta, nam nhân này như chất nghiện với cô.
Trương Hợp Hoan nhắc cô ăn cơm đi, An Nhiên ăn một muỗng cơm baba, lại có chút cảm giác thèm ăn, tạm thời gạt bỏ hết mọi phiền não sang một bên, im lặng thưởng thức món ăn trước mặt.
Thực tế là cuộc sống của cô gần đây không được như ý, không chỉ vì Trương Hợp Hoan. Sau khi rời khỏi đài truyền thông tỉnh, khó khăn lắm mới có một bộ phim đầu đời và trở thành nữ diễn viên mới được mọi người chú ý, nhưng phim còn chưa công chiếu, đạo diễn Chương đã có tin tức tiêu cực ầm ĩ như vậy. Theo thông tin cô có được, bộ phim điện ảnh của đạo diễn Chương căn bản là không thể chiếu nữa, nói cách khác mọi cố gắng trước đó của cô đều đã uổng phí.
Công ty đại diện vì cô là diễn viên mới, liền dùng thủ đoạn soạn thảo một bản hợp đồng bổ sung mới ép buộc cô phải ký, An Nhiên đang ăn, bỗng nhiên bật khóc.
Trương Hợp Hoan mới đầu còn nghĩ An Nhiên ăn ngon đến rơi nước mắt, nhưng sau đó nhìn lại thấy cô ngừng ăn hẳn, rồi nằm úp mặt trên bàn khóc.
Trương Hợp Hoan đoán có lẽ gần đây cô ấy mọi chuyện đều không được tốt, nên không lập tức khuyên ngăn cô, chờ An Nhiên khóc xong, anh mới đưa khăn tay cho cô. An Nhiên nhận lấy khăn tay, vừa lau nước mắt, vừa oán giận: “Anh còn không biết dỗ tôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đều là thầy dỗ học sinh, ai từng thấy học sinh dỗ thầy?”
An Nhiên nói: “Đừng gọi tôi là thầy, nghe vậy như loạn luận.
Trương Hợp Hoan không nhịn được cười ra tiếng, An Nhiên cũng nở nụ cười: “Đáng ghét, khó chịu nhất là bộ dáng không biết xấu hổ này của anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng khó chịu tôi, tôi dỗ cô được chưa?”
An Nhiên gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Trương Hợp Hoan mang cơm baba đến trước mặt, dùng thìa đút cô, An Nhiên đỏ mặt, ngoan ngoãn há đôi môi anh đào ra, được anh quan tâm thật tốt, dù không biết có phải đang giả vờ hay không.
Trương Hợp Hoan dùng thìa gõ lên mai rùa: “Muốn ăn không?”
“Tôi ăn anh!” An Nhiên nhướng mày.
Trương Hợp Hoan nói: “Đã biết!”
An Nhiên tức giận nhéo tai anh, Trương Hợp Hoan nói: “Đừng phá, đừng phá, ăn cơm đi.”
“Tôi no rồi.”
“Ngoan, còn có ít cháo cá.”