Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 528 - Chương 528: Không Đơn Giản Như Vậy (2)

Chương 528: Không đơn giản như vậy (2) Chương 528: Không đơn giản như vậy (2)

Trương Hợp Hoan và Tần Hồng quen biết nhau qua âm nhạc, chuyển từ Bằng Thành đến Nam Giang đều là Tần Hồng hỗ trợ cho cậu, Trương Hợp Hoan đúng là chưa giúp Tần hồng nhiều, chương trình mà Tần Hồng tham gia là “Thiên Hậu bình dân” của đài truyền hình Nam Giang.

Đây không phải là một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, chỉ là tổ chức cho một số ca sĩ quán bar ở Nam Giang tham gia và có ban giám khảo chuyên môn chấm điểm.

Mười ca sĩ cuối cùng chiến thắng sẽ được tập đoàn nhỏ của Nam Giang chuyên về âm nhạc thu đĩa nhạc, chương trình này không được tái sinh từ chương trình tạp kỹ truyền thống, nên thiếu tính thời sự và độ phổ biến.

Trên thực tế thì chương trình này cũng không quá cạnh tranh, tổng cộng có năm mươi ca sĩ đăng ký tham gia, trải qua mấy vòng thi đấu, mười cái tên cuối cùng được vào vòng chung kết, nói cách khác dù có là vị trí cuối cùng trong bảng, thì bài hát của họ trong vòng chung kết sẽ được thu âm lại vào trong đĩa nhạc.

Đạo diễn của chương trình này là Lữ Ngọc Linh cũng là bạn học của La Bồi Hồng.

Trương Hợp Hoan đến xem tiết mục dự thi của Tần Hồng, trước đây Tần Hồng từng hát cho anh ta nghe ca khúc quảng cáo “Thiết Huyết Đan Tâm của “Anh hùng Xạ điêu”, liền để lại ấn tượng cô là một giọng ca tốt với âm vực rộng và cao.

Lần này Tần Hồng chọn một số bài hát nổi tiếng để dự thi, cũng biên soạn lại bài hát một lần, có lẽ các ca sĩ quán bar đều thích kiểu hát phát ra âm thanh cùng với hơi để nhấn mạnh tiết tấu, nhưng đương nhiên cũng phải tùy vào hoàn cảnh mới có thể thực hiện.

Dưới ngọn đèn mờ ảo của quán bar, giọng hát này đặc biệt khơi dậy được cảm xúc đối với các vị khách ở đây.

Vì những người tham gia “Thiên Hậu bình dân” đều là ca sĩ ở các bar nên các hát của họ đều na ná nhau, không có cá tính riêng.

Trương Hợp Hoan tối nay đến quan bar Sky City, Phó Hạo vẫn chưa đến, đây là nơi làm việc của Tần Hồng, vừa thấy Trương Hợp Hoan đến, cô có chút kích động, nhanh chóng mời anh ta ngồi xuống: “Thầy Trương, hôm nay anh đi một mình sao?”

Trương Hợp Hoan gật đầu: “Chị Hồng đừng khách khí như vậy, tôi đến tâm sự với chị vài chuyện, nói xong sẽ đi ngay.”

Tần Hồng bảo người đem hay ly Bloody Mary lên, ngồi xuống đối diện Trương Hợp Hoan: “Thật ra tôi vốn nghĩ không định nhờ vả anh việc này, nhưng cảm thấy đã tham gia thì nên thi đấu một chút.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Tại sao chị lại khách sáo với tôi như vậy? Tôi làm ở đài truyền hình Nam Giang, trong đài tôi cũng coi như là có chút quan hệ.”

Tần Hồng xua tay nói: “Tôi không phải nhờ anh giúp tôi tìm vài mối quan hệ, cuộc thi này chỉ là tổ chức cho các ca sĩ ở quán bar thi, cho dù xếp ở hạng cuối cùng thì vẫn được thu âm đĩa nhạc, có thể giúp quán bar nổi tiếng hơn chút, cho dù chỉ ở trong khu vực Nam Giang, ngay cả Trường Giang bên cạnh cũng không vươn qua được.”

Tần Hồng vừa uống rượu vừa thở dài nói: “Thầy Trương, dạo gần đây tôi có cảm giác lạc lối, không biết sau này nên thế nào?”

Trương Hợp Hoan thấy được sự mất mất mát và buồn bã ở trong mắt cô, nhận ra được rằng có lẽ dạo gần đây cô gặp không ít khó khăn. Nhưng trước giờ mình cùng Tần Hồng chỉ là bạn bè bình thường, chưa tới mức có thể tâm sự không giấu diếm điều gì. Tần Hồng cũng là người phụ nữ có lý trí, đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, không thể dễ dàng nói cho người khác biết suy nghĩ trong lòng được.

Trương Hợp Hoan biết Tần Hồng đi theo Phó Hạo từ Bằng Thành chuyển đến Nam Giang đã hi sinh không ít, vì sự nghiệp của cô ở Bằng Thành có thể phát triển hơn rất nhiều, ở đó đàn hát thu nhập không ít. Nhưng lại quyết định đi theo Phó Hạo để theo đuổi mơ ước âm nhạc của mình, phải bắt đầu lại từ con số không, hiện tại thứ duy nhất cô có chính là quán bar này.

Phó Hạo gần đây cũng ít xuất hiện, nghe nói đang thu đĩa nhạc để thao đuổi giấc mộng làm ca sĩ của mình, nên mỗi việc ở đây đều giao hết cho Tần Hồng.

Trương Hợp Hoan cảm nhận được năng lực của Tần Hồng tốt hơn Phó Hạo nhiều sau khi nghe qua ca khúc “Thiết huyết đan tâm”.

Trương Hợp Hoan nói: “Sao chị không cứ tiếp tục làm một bà chủ quán bar?”

Tần Hồng cười cười, nhưng trong nụ cười đầy vẻ chua xót: “Ở tuổi này tôi không còn mơ mộng nữa. Khi đăng ký tham gia chỉ muốn biết thực lực của mình so với ca sĩ ở Nam Giang như thế nào, sau khi đăng ký tôi đã muốn dừng lại, nhưng lại không thích bản thân bỏ cuộc giữa chừng. Vì thế cứ kiên trì tiếp tục, không nghĩ đến mình sẽ lọt vào được vòng chung kết, đài truyền hình đã nhận lời thu âm đĩa nhạc cho mười người chơi cuối cùng, nên tôi cũng muốn nhờ anh viết cho mình một ca khúc, tôi biết yêu cầu này hơi quá phận một chút.”

Bình Luận (0)
Comment