Trương Hợp Hoan cười nói: “Không thành vấn đề.”
Tần Hồng ngây người: “Thật sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đương nhiên là thật rồi, tôi có xem qua video thi đấu của chị, thật không ngờ giọng hát của chị có thể biến hóa như vậy, giọng khàn rất đặc biệt.”
Tần Hồng nói: “Thật ra mấy năm nay tôi thấy giọng hát mình đã giảm sút, mất đi đam mê ca hát của ngày trước. Nên tôi nghĩ nhân lúc vẫn còn có thể ca hát thì thu âm một ca khúc của riêng mình, có thể lưu lại một dấu ấn vĩnh hằng trong đời tôi.”
“Lọt vào top mười đã là minh chứng rõ ràng rồi, chị Hồng tôi có một ca khúc đã viết trước đây, cũng không biết chị có thích nó hay không.” Trương Hợp Hoan mở cặp lấy ra một bản nhạc.
Tần Hồng nhận nó như cầm một báu vật, cô nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Có thể sử dụng cho mục đích thương mại hay không?”
Trương Hợp Hoan bật cười: “Đây là bài hát viết tặng cho chị, chị muốn sử dụng thế nào là tùy chị.”
Tần Hồng chân thành nói: “Thầy Trương, tôi không có ý định kiếm lời từ bài hát này, chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm cho bản thân mình, nếu bài hát này có bất kỳ lợi nhuận thương mại nào thì tôi sẽ đưa lại hết cho anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy thì tiền lời chúng ta chia 5-5 đi.”
Tần Hồng lắc đầu: “Không được, 1-9 đi, tất cả đều là của anh, đây là luật lệ.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Chị còn chưa hát thử đã muốn bàn chia lợi nhuận rồi sao?”
Tần Hồng nói: “Tác phẩm của thầy Trương sẽ không có vấn đề gì, tôi không cần xem lại.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ca khúc này có chút đau thương, chị Hồng tôi có cảm giác chị sẽ thể hiện nó rất tốt.”
Tần Hồng gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hát mình nhất định không làm cậu thất vọng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nghĩ nó sẽ được thu âm vào thứ ba tuần sau và được phát sóng vào thứ sau cuối tuần, lúc đó tôi sẽ đến hậu trường giúp chị.” Bưng ly Bloody Mary lên uống một ngụm: “Gần đây An Nhiên có ghé tới không?”
Tần Hồng cười nói: “Không có.” Cô uống một hớp rượu, đè nén suy nghĩ muốn xem qua bài hát này.
Trương Hợp Hoan nhìn xung quanh, việc kinh doanh vắng vẻ hơn trước rất nhiều: “Đĩa nhạc của anh Hạo thế nào rồi?”
Đôi mắt Tần Hồng ánh lên tia ảm đạm, Trương Hợp Hoan có thể kết luận được hai người có lẽ đã xảy ra chút chuyện, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi còn có việc, chị Hồng tôi đi trước, thứ ba tuần sau tôi sẽ có mặt ở hậu trường giúp chị.”
Tần Hồng tiễn Trương Hợp Hoan ra tới tận cửa, nhìn thấy đã lên xe rời đi. Dưới ánh đèn neon, ánh mắt cô dừng lại ở tên bản nhạc
“Không đơn giản như vậy”
Người viết lời Trương Hợp Hoan, sáng tác Trương Hợp Hoan.
Chương trình tạp kỹ “Thiên hậu bình dân” không có cảm giác tồn tại ở đài truyền hình Nam Giang, Trương Hợp Hoan đặc biệt yêu cầu chuẩn bị một số vé đưa cho Tần Hồng, để cô có thể mời vài người thân hay bạn bè đến cổ vũ, Trương Hợp Hoan làm việc rất chu đáo.
Vào ngày ghi hình, Trương Hợp Hoan rất bận rộn, trong lúc cả đoàn đang ăn trưa thì An Nhiên đến tìm Trương Hợp Hoan , sau buổi bàn bạc hôm trước cuối cùng cô cũng quyết định tham gia “Chúng ta đều là diễn viên”, lúc An Nhiên tới Trương Hợp Hoan đang ăn hộp cơm của mình trong văn phòng.
An Nhiên tháo mắt kính xuống, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn hộp cơm của Trương Hợp Hoan: “Anh chỉ ăn thế này thôi sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Hôm nay công việc bận rộn, chỉ ăn qua loa một bữa, cô ăn chưa? Chưa thì tôi nhờ Tề Tuệ mang cho cô một phần.”
An Nhiên nói: “Tôi đang ăn kiêng.”
Trương Hợp Hoan nhìn cô một cái: “Đừng giảm nữa, đến ngực cũng không còn.”
An Nhiên chộp lấy ống đựng bút trên bàn như muốn đánh anh ta, lúc này Tề Tuệ gõ cửa mang hai ly cà phê vào, cười với An Nhiên cà nhắc nhở Trương Hợp Hoan nói: “Chủ nhiệm Trương, chiều nay quay “Thiên hậu bình dân” anh đừng quên nhé.”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Mấy giờ bắt đầu?”
“Hai giờ!”
Tề Tuệ vừa rời đi, An Nhiên nói: “Lợi hại nha,mới mấy ngày nơi này đã thành văn phòng của chủ nhiệm đài truyền hình, còn có một cô trợ lý xinh đẹp, sớm chiều bên nhau hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thầy An, cô không thể nghĩ tốt về tôi sao, tôi chỉ là một chủ nhiệm có tiếng nhưng không có miếng, còn nữa Tề Tuệ là đồng nghiệp cùng cấp với tôi, không phải là trợ lý, cô đừng hiểu sai, không phải lãnh đạo nào cũng thích quy tắc ngầm đâu.”
An Nhiên đỏ cả mặt, thấp giọng trách mắng: “Cái rắm, quy tắc ngầm gì chứ? rõ ràng là anh không biết xấu hổ cố ý chọc tôi.”
Trương Hợp Hoan ăn uống xong xuôi, liền để cho An Nhiên dọn hộp cơm dùm mình, An Nhiên trong lòng nghĩ tôi không phải trợ lý của anh, anh sai tôi làm gì? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn giúp Trương Hợp Hoan dọn dẹp, cảm thấy mình chính là tự nguyện làm, cô liền thấy bản thân bị coi thường .