Trầm Giai nói: “Nhưng ca từ tôi nghe được thì đây là một bản tình ca, chắc khán giả cũng nghĩ giống như tôi.”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Hai người yêu nhau thật ra không đơn giản như mọi người nghĩ. Nhất là sau khi bị phản bội, sẽ sinh ra ác cảm với tình yêu, không muốn giữ nó ở trong tâm trí mình nữa, nên đành ngụy tạo cho bản thân một vỏ bọc mạnh mẽ. Yêu nhau cũng không dễ dàng, mỗi người một tính cách, lúc trẻ yêu nhau chỉ muốn ở chung một chỗ, sau này đến một độ tuổi, trài qua một số chuyện, mới nhận ra chúng ta không thể yêu nhau cuồng nhiệt như trước, mà êm đềm hơn, chăm sóc và thấu hiểu lẫn nhau mới là quan trọng nhất. Có lẽ chúng ta đã không còn đủ sức để yêu hết mình được, còn nhiều việc cần phải cân nhắc suy xét. Qua tuổi yêu đương mộng mơ, thấy được bản chất của tình yêu, nhưng chúng ta thực sự luôn nhớ về khoảng thời gian đó. Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thời gian yêu đương, thì đó đều là tình yêu thuần khiết và chân thật nhất của chúng ta.”
Anh dừng lại một chút nói: “Đây là ước nguyện đầu tiên của tôi khi sáng tác ra ca khúc này!”
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên tại trường quay.
Kết quả của cuộc thi đã không còn quan trọng, bởi vì không ai để ý đến ca sĩ tiếp theo hát như thế nào, mọi sự chú ý đều đặt lên trên nội dung của bài hát này. Đối với những phụ nữ lớn tuổi bài hát này có ích với họ, như một cách an ủi cảm xúc.
Giám đốc sản xuất âm thanh của Nam Giang Phan Khải đã xuất hiện tại trường quay, mọi sự cố nãy giờ anh ta đều chứng kiến, bài hát “Không đơn giản như vậy” có thể gây chấn động lớn tại trường quay như vậy, chứng minh rằng nếu bài hát được tung ra thị trường sẽ còn gây bùng nổ hơn nữa.
Chương trình “Thiên hậu bình dân” vốn là một chương trình tạp kỹ mờ nhạt, nếu không vì tình có có việc ở tập đoàn, có lẽ Phan Khải cũng sẽ không đến trường quay để coi tập chung kết này.
Ý tưởng ban đầu chính là tập hợp mười nữ ca sĩ quán bar và thu âm gây sốt thị trường nhạc xe hơi, doanh thu của những đĩa nhạc như vậy không quá tốt cũng không quá tệ, nhưng lại rất được lòng các tài xế trung niên và cao tuổi.
Phan Khải cũng không ngờ ở trường quay lại xuất hiện một ca khúc khiến khán giả không quên được như vậy, nên việc trước tiên sau khi thu hình anh ta sẽ đi tìm Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan đang cùng Vương Dao nói chuyện phiếm, với tư cách nhà tài trợ cô ấy đã nhờ Lữ Ngọc Linh giới thiệu Trương Hợp Hoan với mình.
Lữ Ngọc Linh trong lòng không muốn điều này, bởi vì Vương Dao và cô đã hợp tác với nhau trong một thời gian dài, Trương Hợp Hoan là một người rất có năng lực, nhỡ đâu thần tài của cô bị người ta lấy mất thì biết làm sao bây giờ?
Trương Hợp Hoan trao đổi liên lạc với Vương Dao, lúc này Phan Khải tới cười nói: “Chủ nhiệm Trương tôi không biết cậu còn là một nhạc sĩ tuyệt vời đó.”
Vương Dao và Phan Khải là bạn bè, cô cũng giúp đỡ giới thiệu cho Trương Hợp Hoan: “Vị này là nhà sản xuất âm nhạc của Nam Giang Phan tổng.”
Trương Hợp Hoan bắt tay với Phan Khải: “Phan tổng quá khen.”
Phan Khải nói: “Ngoài hai từ bội phục tôi không nghĩ ra bất kỳ từ nào để thể hiện hiện sự ngưỡng mộ của tôi đối với chủ nhiệm Trương, chúng ta là anh em trong công ty, cậu có muốn suy nghĩ chút về việc hợp tác không?
Trương Hợp Hoan cười nói: “Phan tổng tôi rất hoan nghênh. Tôi chỉ là giúp bạn bè của mình, sáng tác và viết lời chỉ là sở thích của tôi, làm sao có thể so với những người chuyên nghiệp được.” Không phải anh khiêm tốn mà thực sự thì anh thấy mình không thể bằng nghệ sĩ chuyên nghiệp được.
Vương Dao ở cạnh bên nói: “Tôi thấy anh còn sáng tác tốt hơn so với nghệ sĩ chuyên nghiệp.”
Phan Khải cũng có được phương thức liên lạc với Trương Hợp Hoan, tại trường quay cũng không nói thêm nhiều, anh cũng là nhân viên lâu năm của đài radio truyền hình Nam Giang, biết rõ các quy tắc nội bộ, hôm nay là chương trình của Lữ Ngọc Linh, vì vậy không phù hợp khi khách lấn át chủ.
Trương Hợp Hoan cũng nhận ra sự cố kỵ của Lữ Ngọc Linh, nên chỉ nói thêm vài câu rồi rời đi.
An Nhiên rời khỏi trường quay, chờ anh ở phía ngoài. Nhìn thấy Trương Hợp Hoan đi ra thì nhắc nhở: “Anh đừng quên, nhớ nhắc họ cắt cảnh của tôi đi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Mọi người đều chú ý đến tôi, ai chú ý đến cô, đừng tự ảo tưởng nữa.”
“Đồ chảnh chọe!”
Đúng lúc này Tần Hồng gọi điện đến, thứ hạng cuối cùng của cô hôm nay là hạng bảy, cô không có ý kiến gì về thứ hạng, Trương Hợp Hoan tặng cho cô bài hát này, đối với những gì cô đạt được hôm nay cô đều thấy rất hạnh phúc.
Tần Hồng chủ động đưa ra ý kiến mời mọi người cùng ăn một bữa, xem như ăn mừng.
Trương Hợp Hoan nói với cô hôm nay không được rồi, anh đã nhận lời ba tối nay về nhà.
Tần Hồng nghe anh nói thì đành hẹn hôm khác vậy.