Trương Hợp Hoan đến bãi đỗ xe lấy xe, thì phát hiện xe có vấn đề, đề không nổ máy, vừa vặn lúc đó An Nhiên cũng đến bãi đỗ xe, cho anh đi nhờ trên chiếc Cayenne của mình.
Lái xe từ bãi đỗ xe dưới mặt đất, nhìn thấy ngoài trời nổi gió lớn.
Trương Hợp Hoan nói: “Dù sao nó cũng tốt hơn xe của tôi nhiều.”
An Nhiên cười nói: “Anh nên đổi xe, chiếc xe đó hỏng nặng rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đàn ông hay đổi xe toàn là mấy kẻ đào hoa.”
An Nhiên nói: “Anh dù không đổi xe thì cũng đâu che giấu được sự thật anh là gã đào hoa chuyên nghiệp.”
Nơi Trương Gia Thành ở cách đài truyền hình không xa, An Nhiên rất nhanh đã chở anh đến nơi, nhìn chung cư có phần cũ kỹ một lúc: “Thật tò mò không biết cha anh là người thế nào mà có thể sinh ra một người như anh.”
Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên nói: “Không thì cô theo tôi lên nhìn chút đi.”
An Nhiên nói: “Tốt nhất là không đi.”
“Cái gì mà không tốt, mẹ tôi cô cũng đã gặp rồi, đi nào, ăn cơm xong rồi còn chở tôi về với, tôi không nghĩ trễ vậy còn tàu điện ngầm.”
An Nhiên nói: “ Gì đây là anh không muốn tốn tiền đi xe.”
Cô đỗ xe xong xuống xa ra sau cốp lấy hai hộp socola, lại mang cả hộp trang điểm của mình, lalafn đầu ra mắt không nên đi tay không, từ hành động của cô cho thấy cô rất để tâm đến thái độ của người nhà Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan bên cạnh nhìn cô, An Nhiên mà nói không có hào hứng thì anh chắc chắn không tin.
Nghe tiếng gõ cửa, Trương Gia Thành tới mở cửa, nhìn thấy con mình mang về một cô gái xinh đẹp, ngẩn người. Ông cho rằng con mình và Sở Thất Nguyệt vẫn rất tốt, mà hôm nay lại mang một người khác về, lại còn xinh đẹp như vậy. Trương Gia Thành thầm khen con mình rất tài giỏi, có thể nói là trò giỏi hơn thầy rồi.
Ông đối với Sở Thất Nguyệt ấn tượng cũng rất tốt. Lần trước ông không may bị tai nạn, thuốc men và viện phí đều là do cô chi trả, nên cũng hiểu rõ cô gái này đối tốt với con mình như thế nào.
An Nhiên cư xử lễ phép, gọi một tiếng chú Trương.
Trương Hợp Hoan nói: “Đây là An Nhiên, thầy của con ở đài giao thông trước đây. Ba, ba không tính để hai đứa con vào nhà à?”
Trương Gia Thành lúc này mới phản ứng lại cười nói: “Mời vào, mời vào.”
An Nhiên tính cởi giày ra, Trương Gia Thành nói: “Đừng đổi, sàn gạch không được sạch lắm.”
Trương Hợp Tâm từ trong chạy ra: “Anh!”
Trương Hợp Hoan vui vẻ, ôm cô. Cô quay qua tò mò nhìn An Nhiên: “Chào tỷ tỷ!”
An Nhiên vội vàng đưa hộp socola.
Lưu Tuyết nghe tiếng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy An Nhiên thì tim đập hồi hộp, bà còn tưởng Trương Hợp Hoan dẫn Sở Thất Nguyệt về, bà có ấn tượng rất tốt về Sở Thất Nguyệt, ngoài miệng tuy không nói ra nhưng lòng cảm thấy có chút không thoài mái.
Trương Hợp Hoan cũng giới thiệu qua một chút, Lưu Tuyết mới biết An Nhiên làPhùng Trình Trình trong kịch nói Bến Thượng Hải trước đây và bà đã theo dõi tất cả các tập của phim đó.
Lần đầu qua nhà nên An Nhiên cũng thể hiện một chút ý tứ, chủ động xuống bếp giúp Lưu Tuyết.
Trương Gia Thành vỗ vai con mình muốn nói gì đó, nhưng nói ra lại sợ sai.
Trương Hợp Hoan vốn định nói với ba mình vài câu, nhưng em gái túm tay anh dẫn đi xem cây đàn piano mới mua.
Trương Hợp Tâm muốn anh trai đáng piano cho mình nghe,Trương Gia Thành nói: “Đừng làm khó anh con, trước giờ anh con cũng đâu có học qua.”
Trương Hợp Hoan nhìn ba mình, trong lòng nói thầm ba thật không hiểu gì về mình hết.
Lúc này trong bếp vang lên tiếng đổ bể, là An Nhiên giúp rửa bát làm rớt bát. Trước giờ cô cũng ít khi làm việc nhà, vốn định thể hiện nhưng lại tự chuốc lấy thất bại nên đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng nhặt mảnh vỡ, Lưu Tuyết cản không kịp, kết quả An Nhiên liền bị đứt tay.
Lưu Tuyết nhanh chóng đi tìm bông băng, giúp An Nhiên sát trùng, may mà vết thương không sâu, An Nhiên lúng túng nói: “Đều do con chân tay vụng về.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nghệ thuật phải có chuyên môn, cô không cần xuống bếp phụ đâu, lại đây dạy Hợp Tâm chơi piano đi.”
An Nhiên giơ ngón tay: “Anh chơi đi.” Cô rất muốn nghe Trương Hợp Hoan đàn lại bài “I believe”, đến bây giờ vẫn chưa quên được hình ảnh cậu đánh đàn tại quán bar, An Nhiên cho rằng mình khi đó đã sớm phải lòng cậu rồi.
Trương Hợp Hoan ngồi xuống chỗ đàn piano, Hợp Tâm cũng vào đứng cạnh bên.
Trương Gia Thành đưa chén trà cho An Nhiên cười nói: “Nó làm gì biết đánh đàn.” Dù sao trong suy nghĩ của ông thì con mình cùng đàn piano không có duyên phận.
Ngón tay Trương Hợp Hoan bắt đầu nhảy múa trên đàn piano, giai điệu tuyệt vời cũng tuôn ra từ những phím đàn.
Bản nhạc mà anh chơi là trong album “Ballade pour Adeline” do các nhà soạn nhạc và sản xuất âm nhạc nổi tiếng của Pháp Paul De Senneville và Olivier Toussaint sáng tác và được Richard Clayderman trình diễn trong đĩa đơn cùng tên.
Nhạc trong truyện:
Richard Clayderman - Mariage d'amour (夢中的婚禮)
https://www.youtube.com/watch?v=QLHHfrL_eJk