Bản nhạc ngọt ngào pha chút buồn man mác, bản piano này được chia làm bốn khúc: khúc dạo đầu, khúc trầm, khúc chuyển, khúc cao trào. Mỗi đoạn đều mang đến những cảm xúc khác nhau, khi thì ấm áp như làn gió mùa xuân tháng ba, khi lại nhẹ nhàng và bay bổng như cầu vồng tháng sáu treo lơ lừng trên bầu trời.
“Hôn lễ trong mơ” ở nốt G thứ, cố định ở 1= B giáng, không có gì đặc biệt ở âm sắc, toàn bộ tác phẩm cũng không có hướng âm gì. Nhưng tiết tấu lại có một độ khó nhất định.
Gồm các nhịp phách4\4, 3\4, 7\8, 6\8, 12\8, 9\8, muốn chơi đầy đủ các phách, phải đàn lần lượt điều chỉnh hạ xuống, trong quá trình phải đàn liên tục và kiểm soát tốt âm thanh, cường độ. Kiểu kỹ thuật này sẽ khiến cho cảm xúc chồng thành từng lớp, sau đó nhún nhảy theo điệu nhạc lúc nào không hay.
Dù kỹ thuật đạt chuẩn thì cũng vẫn phài đầu tư tình cảm vào ca khúc. Ở đoạn cao trào có một quãng tám đây là khúc khó nhất, nếu hòan thành tốt quãng tám này thì ca khúc này mới hoàn hảo.
An Nhiên say mê giai điệu tuyệt vời này, cô như cảm nhận được tình yêu khắc sâu trong bản nhạc.
Sự kết hợp giữa âm điệu nhanh và chậm, tươi tắn và trong sáng nhưng vẫn xen lẫn một chút buồn bã. Lắng nghe kỹ hơn cô như lạc vào một giấc mộng đẹp dù không biết bản thân đang ở đâu, sau đó dường như cô thấy Trương Hợp Hoan nắm tay mình dạo bước trong vương quốc cổ tích xinh đẹp.
Lưu Tuyết vì khúc nhạc này mà từ bếp chạy ra, bà tưởng rằng người đánh đàn là An Nhiên, không nghĩ tới là Trương Hợp Hoan đàn. Thằng nhóc này đúng đa tài, cô gái nào có thể kháng cự lại cám dỗ của kỹ thuật đàn piano này.
Trương Hợp Tâm áp đôi má tròn trịa lên hai bàn tay nhỏ nhắn của mình , nhìn anh trai đầy ngưỡng mộ, thì ra tiếng đàn piano lại tuyệt vời như vậy, cô âm thầm hạ quyết tâm mình nhất định phải đàn được bản nhạc hay như anh trai vậy.
Sự ngạc nhiên của ba người cộng lại cũng không sự kinh ngạc của Trương Gia Thành, ông đột nhiên phát hiện ra rằng con mình hoàn toàn khác hẳn so với lúc mình rời đi, vừa cảm thấy vui mừng lại vừa tự trách bản thân.
Ông thậm chí còn không biết con mình đàn được piano, trong quá trình con trưởng thành ông đã không hoàn thành trách nhiệm của một người cha, nghĩ lại thì vợ mình trong những năm đó chắc phải rất vất vả mới có thể nuôi con lớn lên tài giỏi như vậy.
Sau khi bản nhạc kết thúc, Trương Hợp Tâm là người đầu tiên vỗ tay.
Mọi người lần lượt vỗ tay theo, Lưu Tuyết nói: “Đây là bài gì? Hay quá.”
Trương Hợp Hoan nói: “ Hôn lễ trong mơ.”
Trương Gia Thành nói: “Tốt, ăn cơm nào!”
An Nhiên lặng lẽ lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Anh viết?”
Trương Hợp Hoan huênh hoang gật đầu: “Thích không?”
“Ừm!”
Trương Hợp Tâm nói: “Anh, em rất thích.”
Trương Hợp Hoan cười nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Thật ra trong ca khúc này còn có một câu chuyện.”
Trương Hợp Tâm nghe nói có câu chuyện đằng sau liền đòi anh mình kể cho nghe.
“Trong truyền thuyết ở một quốc gia xa xôi tên là Mộng Cảnh, có một cậu bé thầm thích công chúa Mộng Chi, và trùng hợp ngẫu nhiên họ trở thành bạn của nhau.” Mắt Trương Hợp Hoan dịu dàng nhìn An Nhiên.
An Nhiên đỏ mặt, trốn tránh ánh nhìn của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan trìu mến, nhẹ nhàng: “Cậu biết địa vị của họ khác xa nhau, chỉ có thể mang theo tình yêu với công chúa Mộng Chi đi xa, cậu muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn để một ngày mình có thể xứng đôi với nàng công chúa. Cậu chưa ngày quên được cô công chúa xinh đẹp, nhiều năm sau khi học tập cậu trở về, mà ngày này lại là hôn lễ của công chúa Mộng Chi với người khác. Cậu mang theo mong nhớ của mình lặng lẽ đứng trong đoàn người quan sát hôn lễ của công chúa. Đột nhiên cậu thấy có ngưòi ám sát công chúa, thị vệ không kịp bảo vệ cô, còn vị hôn phu của công chúa đẩy cô đi chỉ lo chạy trốn. Chỉ có mình cậu không để ý tất cả, lao lên giang rộng cánh tay bảo vệ cô.”
“A!” An Nhiên cũng Hợp Tâm đồng thanh kêu lên.
“Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của công chúa. Cậu liền mìm cười với cô nói đừng sợ, ta sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.”
An Nhiên cảm giác những lời này của Trương Hợp Hoan là nói với cô, đoi mắt cô đỏ lên, một cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng.
“Cậu nghe được tiếng mũi tên xuyên qua thân thể mình, từ ngã gục dưới chân công chúa. Công chúa mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đã bị máu của cậu nhuộm đỏ, cô mỉm cười nhìn cậu. Ở bên cạnh họ, thiên thần như đứng cạnh hát tặng một bài hát chúc phúc, trên bầu trời vang lên giai điệu trong hôn lễ, cậu bé năm chặt lấy bàn tay của công chúa, lúc này một ngôi sao băng vụt qua phía trên bầu trời, giống như giọt nước mắt của hạnh phúc.”
Nhạc trong truyện:
Richard Clayderman - Mariage d'amour (夢中的婚禮)
https://www.youtube.com/watch?v=QLHHfrL_eJk