Hợp Tâm ôm tay anh trai: “Em không muốn cậu ấy chết, muốn cậu ấy cùng công chúa kết hôn.”
An Nhiên trong lòng cũng nghĩ giống vậy.
Hợp Tâm nói: “Anh, có phải anh là cậu bé đó, còn chị ấy là công chúa đúng không?”
An Nhiên mặt hơi ửng hồng nhìn Trương Hợp Hoan hy vọng mình là công chúa trong lòng anh, cô bé này thật hiểu chuyện, tôi thật sự muốn kết hôn với anh trai em, trở thành chị dâu, còn em sẽ làm em chồng của tôi.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Mỗi cậu bé đều có một công chúa trong lòng mình, còn các cô gái cũng có hoàng tử riêng cho mình.”
An Nhiên ẩn ý nói: “Hoàng tử chỉ có một nhưng lại có thể có rất nhiều công chúa.”
Hợp Tâm khó hiểu nói: “Tại sao có thể có nhiều công chúa?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Ở trong lòng anh thì cả hai người đều là công chúa!”
Trương Gia Thành quan tâm đến chuyến công tác của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nói công tác của anh đều đang diễn ra thuận lợi, nhưng anh chưa thú nhận việc mình chuyển đến làm ở Nam Giang với mẹ, dự định sẽ về nhà và nói với mẹ vào tết nguyên đán.
Trương Gia Thành biết vợ mình cũ của mình trước nay đều rất yêu thương đứa con trai này. Nếu biết con đã chuyến đến làm ở Nam Giang tám chín mười phần sẽ suy nghĩ nhiều, nên về việc này ông cũng không tiện nói, chỉ đề nghị con trai sớm nói rõ với Liễu Vân Tư, để tránh làm bà ấy phiền lòng.
Lúc rời đi, ngoài trời tuyết rơi nhẹ, An Nhiên lái xe chở Trương Hợp Hoan đưa anh đến chỗ anh thuê, đối diện là tòa nhà quảng điện, đây là nơi họ quen biết nhau, An Nhiên dừng xe lại, Trương Hợp Hoan thấy hơi kỳ lạ, vẫn chưa đến nơi.
An Nhiên nói: “Anh có còn nhớ nơi này không?”
Trương Hợp Hoan bước ra ngoài nhìn mới nhận ra, cậu nhớ đến thời điểm lần đầu đến Nam Giang, ngày đó có một trận gió lớn, An Nhiên bị bảng quảng cáo ngã đè lên, cậu cứu cô ấy ra khỏi đó. Bây giở bảng quảng cáo đã được dựng lên lại sau sự cố đó.
An Nhiên nói: “Tôi đã nghĩ ngày đó mình sẽ chết, không còn hi vọng gì, không ngờ lại được anh cứu.”
“Tôi không thể nhìn cô bị đè chết, dù sao cũng là sinh mạng người.”
An Nhiên nói: “Tôi không sợ chết.”
Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nhớ đớn hình ảnh An Nhiên nhảy lầu, trong lòng run sợ nhìn cô, nước mắt lưng tròng: “Mọi thứ đều đang tốt đẹp sao lại nói đến việc này?”
An Nhiên nói: “Tôi sống một cuộc sống chằng có ý nghĩa gì, tôi luôn cô độc, Lạc Thanh Dương là mẹ tôi. Quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu cô chủ động nói về chuyện này.
Trương Hợp Hoan đã sớm biết được chuyện này qua Lưu Hải Dư. Thật ra ban đầu Lưu Hải Dư nhờ cậu tiếp cận An Nhiên để điều tra mối quan hệ của An Nhiên và Nhạc Khai Sơn. Chính vì vậy mình cũng cố ý tiếp cận An Nhiên, nếu An Nhiên biết mục đích ban đầu của mình, sẽ vẫn không từ bỏ mình.
Trương Hợp Hoan nói: “Từ lâu tôi đã thấy quan hệ của hai người không bình thường, nhưng đây là chuyện riêng tư của cô nên tôi không hỏi.”
An Nhiên nói: “Quan hệ của chúng ta cũng không tốt.”
“Thời điểm vừa tới đài giao thông tôi đã nghe một vài chuyện liên quan đến cô.”
“Chuyện gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nói thì cô đừng tức giận nha.”
An Nhiên gật đầu.
“Có người nói Nhạc Khai Sơn là kim chủ phía sau lưng cô.”
An Nhiên gục trên tay lái: “Ba tôi đã ngồi tù mười lăm năm, ba năm nữa sẽ được thả.”
Trương Hợp Hoan chưa từng nghe cô nói qua, thậm chí ngày cả Lưu Hải Dư cũng không nói với anh về chuyện này.
“Mẹ tôi nói, không có chú Nhạc, có lẽ hai người chúng tôi sớm đã chết rồi, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi vẫn cảm kích ông ấy, cho đến một ngày tôi phát hiện ra mối quan hệ của mẹ tôi và ông ấy hoàn toàn không đơn giản, động cơ tiếp cận hai mẹ con tôi cũng không đơn thuần như tôi nghĩ.
Trương Hợp Hoan nói: “Ý cô là gì?”
“Anh đừng nghĩ nhiều, Tôi tuy không thông minh, nhưng vẫn có chút bản lĩnh bảo vệ được bản thân, hơn nữa mẹ tôi vẫn còn, dù tôi không thích hành động của ông ta, nhưng ít nhất mẹ tôi vẫn đối tốt với tôi, tôi biết mọi thứ đang sở hữu không phải của tôi. Muốn tự giải thoát bản thân nên mới thử vai cho “Tần Hoài Thập tam sai”, tôi nghĩ mình nhìn thấy nhưng không nghĩ tới sẽ có.
An Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nghi ngờ chuyện của đạo diễn Chương là do Nhạc Khai Sơn làm!”
Trương Hợp Hoan ngẩn người một lúc, thế giới song song này có một số việc đã thay đổi, chuyện hai năm của đạo diễn Chương bị vạch trần đã nhanh chóng, hiện tại chứng tỏ chuyện này với những người hợp tác cùng ông ấy đều không có lợi.
“Tần Hoài thập tam sai” bởi vì chuyện của đạo diễn Chương mà sự kiện công chiếu phim gặp khó khăn, nhà sản xuất cũng không có cách nào thu hồi lại chi phí hao tổn, với một chỉ số IQ bình thường thì không thể nào có người tự lấy đá đạp chân mình.