Trương Hợp Hoan nói: “Ông Nhạc đó có phải muốn gây rắc rối cho cô không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên đỏ lên: “Đừng nói khó nghe vậy chứ.”
“Nếu ông ta dám quấy rầy cô. Tôi sẽ giết ổng.”
An Nhiên nói: “Anh để ý đến tôi sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Dù củ cải trắng không rơi vào tay tôi, thì tôi cũng không để một con lợn mang đi.”
An Nhiên nói: “Đừng tỏ vẻ cao quý như vậy, anh cũng là heo mà.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi mà là heo, vậy thì cô rất mong chờ bị tôi mang đi đúng không?”
An Nhiên nhéo tay anh một cái, rồi thở dài nói: “Chuyện của tôi không cần anh phải lo, tôi tự giải quyết, con người Nhạc Khai Sơn rất xảo quyệt, thật ra ông ta đối với tôi không phải như anh nghĩ đâu. Ông ta chính là muốn khống chế, lợi dụng tôi. Tôi suy nghĩ kỹ hay là chương trình tạp kỹ kia tôi không tham gia, tôi không muốn tạo thêm phiền toái cho anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không sợ ông ta, cô sợ ông ta cái gì ? Có phải cô lo lắng thoát được bọn họ thì sẽ không còn nhiều tiền tiêu nữa?”
“Ở trong mắt anh tôi là cô gái ham mê vật chất vậy sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô càng lo sợ họ thì họ lại càng lấn lướt muốn thao túng cô, có những lời cô không thích nghe vì cô vẫn còn nhỏ, lời nói không có trọng lượng, nên bây giừo muốn thoát khỏi họ chỉ có hai cách, một là cô phải trở nên mạnh mẽ hơn, hai là tìm một thế lực mạnh chống lưng dựa vào.”
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, trong thời gian ngắn muốn trở nên mạnh mẽ căn bản là không thể, vậy chỉ còn cách chọn vế thứ hai, nhưng Trương Hợp Hoan có phải là chỗ dựa vững chắc kia không? Cô lắc đầu: “Không, tôi không muốn liên lụy đến anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Những lời này hơi sỉ nhục tôi đấy, có vẻ cô xem thường năng lực của tôi rồi.”
An Nhiên không được nở nụ cười: “Không có coi thường, tôi chỉ không đành lòng.” Ánh mắt hai người chạm nhau, An Nhiên chủ động nhích người tới trước, hôn lên môi cậu.
Trương Hợp Hoan chuẩn bị đáp lại thì cô đã rời ra: “Miệng toàn mùi rượu, tôi không muốn bị cảnh sát giao thông bắt đâu.”
Trương Hợp Hoan cười lên, Trương Hợp Hoan nói: “Cảnh sát giao thông người ta rất hiểu lý lẽ, cô chỉ cần nói lý do với họ là được.”
“Giải thích sao cho rõ?” An Nhiên đỏ mặt, nhưng lại một lần nữa tiến tới vòng tay qua cổ cậu, hôn lên môi cậu lần nữa.
Trương Hợp Hoan tay ôm lấy chiếc eo nhỏ, nhiệt tình đáp trả cô, khi cả hai đang chìm đắm trong nụ hôn, đột nhiên có chiếc xe từ đằng sau đâm vào đuôi xe của họ, cả hai vì chấn động của tai nạn nên va đập vào kính chắn xe phía trước.
Trương Hợp Hoan lắc nhẹ đầu: “Cô có sao không?”
An Nhiên ôm đầu, nãy đụng phải kính chắn gió một cái nên cảm thấy choáng váng, Trương Hợp Hoan nhìn qua kính chiếu hậu thấy xe kia đang từ từ lùi lại, liền mở cửa xe, nhảy xuống, ẳm An Nhiên ra khỏi xe.
Chiếc xe kia cũng không tiếp tục va chạm nữa, năm người bước xuống xe, người đầu tiên mặc áo da và quần jean. Gã này là Phan Vân Lôi người đi theo và cảnh báo Trương Hợp Hoan.
An Nhiên tựa vào người Trương Hợp Hoan đầu óc vẫn choáng váng không thể đứng vững, Trương Hợp Hoan vì va chạm khi nãy cả người đều đau, tức giận nhing Phan Vân Lôi nói: “Muốn giết người à?”
Phan Vân Lôi nói: “Thật xin lỗi vì đã đông vào đuôi xe!”
An Nhiên nói: “Mấy người mau biến đi cho tôi! Không tôi báo cảnh sát!”
Phan Vân Lôi cười nói: “Tính tình nóng nảy vậy cô gái, chúng tôi còn đang muốn báo cảnh sát, vừa rồi có phải người này ở trong xe quấy rối cô không?”
Trương Hợp Hoan cười lạnh nói: “Phan, có chuyện gì thì chúng ta giải quyết riêng.”
Phan Vân Lôi lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Mày không phải đối thủ của tao.”
Phía sau có một chiếc xe Bently đi tới, Lạc Thanh Dương mở cửa xe đi ra, bước gần tới chỗ An Nhiên
lạnh lùng nói: “Lên xe!”
An Nhiên kiên cường đáp trả: “Không!”
Lạc Thanh Dương giơ tay lên tát cô một bạt tai, gò má trắng trẻo của An Nhiên
hằn lên dấu năm ngón tay, nước mắt cô trào ra, chảy xuống: “Không!”
Lạc Thanh Dương trợn mắt, tứuc giận nhìn Trương Hợp Hoan: “Tiểu tử, cậu dám dụ dỗ con gái tôi!”
“Là con dụ dỗ anh ấy!” An Nhiên to tiếng nói.
Lạc Thanh Dương cười ha hả nói: “An Nhiên, vì loại người này mà con hy sinh tương lai của mình sao?”
“Bà không phải lo lắng cho tôi , mà lo lắng cho tiền của mình!”
Lạc Thanh Dương gật đầu: “An Nhiên, ta cho con hai lựa chọn, ngay bây giờ theo ta về, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu hôm nay con không chịu ngoan ngoãn nghe lời ta thì dám chắc tên nhóc này sẽ mất đi tất cả mọi thứ nó có ở Nam Giang này.” Những lời lẽ uy hiếp và độc đoán được nói ra.
Trương Hợp Hoan nói: “Này Lạc Thanh Dương bà thật nhàm chán, bà uy hiến tôi, ngược lại tôi muốn xem bà có thể làm gì khiến tôi mất tất cả.”