An Nhiên nắm lấy cánh tay anh, nhào vào lòng anh ôm một cái: “Thật xin lỗi, anh nói không sai, tôi chính là một người ham mê vật chất và danh vọng.” Cô không muốn liên lụy Trương Hợp Hoan, liền chuẩn bị rời đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, khoảnh khắc An Nhiên buông Trương Hợp Hoan ra thì cậu lao về phía Phan Vân Lôi như một con hổ dữ xuống núi.
Phan Vân Lôi dừ vẫn luôn đề phòng Trương Hợp Hoan, tuy nhiên hắn nghĩ rằng Trương Hợp Hoan không dám chủ động tấn công nhưng Trương Hợp Hoan đã làm vậy.
Trương Hợp Hoan không tham gia trận đấu chưa chắc chắn, cậu vẫn còn một tấm tăng tốc, lần khởi động lại vừa rồi đã lặng lẽ đổi nó. Hôm nay cậu muốn mọi người thấy mình mạnh như thế nào.
Phan Vân Lôi ý thức được việc Trương Hợp Hoan tấn công thì đã chậm rồi, thằng nhóc này di chuyển với tốc độ rất nhanh, Khi Phan Vân Lôi kịp chuẩn bị thì nắm đấm của Trương Hợp Hoan đã hướng tới cằm hắn. Nhưng năng lực phản đòn của Phan Vân lôi cũng không kém cạnh, đầu hơi lắc nhẹ, không ngã xuống đất mà giơ một nắm đấm trả đòn Trương Hợp Hoan.
Với thẻ gia tốc thì tốc độ của đối thủ chậm đi rất nhiều, động tác của Phan Vân Lôi như thước phim điện ảnh, di chuyển chậm, Trương Hợp Hoan dễ dàng né tránh. Sau đó liền tung liên tiếp hai cú đấm về phía Phan Vân Lôi.
Từ góc độ của Phan Vân Lôi thì có thể thấy nắm đấm của thằng nhóc này rất nhanh, hắn căn bản không thể né tránh liền bị Trương Hợp Hoan tung ra ba đòn liên tiếp. Bốn kẻ đồng đội của Phan Vân Lôi cũng không tiến lên bao quanh Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan hung hăng đá mạnh vào bụng Phan Vân Lôi, Phan Vân Lôi bị đá một cú đến khó thở. Thật xấu hổ khi nãy chính hắn khoe khoang rằng Trương Hợp Hoan không phải đối thử của mình.
Sau đó Trương Hợp Hoan tiến về phía bốn gã còn lại, thằng nhóc này khí thế hung hãn đánh bại được người mạnh nhất nhóm là Phan Vân Lôi, bọn chúng không phải đối thủ của cậu.
Lạc Thanh Dương trợn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên bà không nghĩ tên nhóc này biết đánh nhau, thấy cả năm gã đàn ông cường tráng bị Trương Hợp Hoan đánh ngã lăn ra đất, đã vậy còn đang tiến về phía mình.
Lạc Thanh Dương sợ tới mức hét lên, phải chăng tên nhóc này đến phụ nữ cũng muốn đánh sao?
An Nhiên thấy mắt Trương Hợp Hoan đỏ ngầu, đến cả mẹ cô cũng sắp bị đánh, chạy nhanh đến ngăn: “Trương Hợp Hoan ,anh làm gì vậy?”
Trương Hợp Hoan dừng chân ở trước mặt Lạc Thanh Dương, khinh bỉ nhìn Lạc Thanh Dương nói: “Này tôi không nghĩ là Lạc tổng biết sợ đó?”
Mặt Lạc Thanh Dương tái nhợt nhìn Trương Hợp Hoan: “Tên thô lỗ này, cậu mà động vào tôi, tôi báo cảnh sát đó’”
Trương Hợp Hoan nói: “Muốn báo thì báo đi, ai sợ ai, tôi cho bà biết, việc nãy giờ bà uy hiếp tôi đều đã ghi âm lại, bà tốt nhất nên bảo vệ tôi cả đời này đi. Từ hôm nay trở đi, tôi dù có đi đường bộ thì cũng có thể vạch trần bà.”
Trước nay Lạc Thanh Dương chưa từng gặp ai lưu manh như vậy, tức giận nói: “Tôi mà sợ cậu sao?”
Trương Hợp Hoan cười lạnh lùng nói: “Bà có tiền và quyền lực như vậy đương nhiên sẽ không sợ tôi, nhưng bà phải hiểu một đạo lý đơn giản, từ xưa đến nay người đi chân trần không sợ mang giày, nếu bả không tin có thể thử xem.”
Lạc Thanh Dương nhận ra tên nhóc này rất khó đối phó: “Còn trẻ thì đừng quá ngông cuồng.”
An Nhiên đi tới: “Trương Hợp Hoan, anh đừng bốc đồng.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Yên tâm đi, tôi đối bà ta sẽ không bốc đồng.”
Khuôn mặt của An Nhiên
nóng lên, có lẽ là mình hiểu sai ý của anh ấy nói.
Trương Hợp Hoan nói: “Lạc tổng, tôi có mấy câu muốn nói riêng với bà.”
Phan Vân Lôi giờ mới từ mặt đất bò dậy, tại sao cú đấm của tên nhóc đó lại nhanh như vậy? Thì ra trước nay đều che giấu thực lực, còn hắn bây giờ mặt mũi đã rơi xuống đất, xấu hổ đến mức không chịu nổi.
Lạc Thanh Dương gật đầu nói: “Được!”
Trương Hợp Hoan chỉ vào chiếc Cayenne bị tông: “Lên xe rồi nói.”
An Nhiên vốn định đi theo nhung Trương Hợp Hoan phất tay ý nói cô ở ngoài chờ.
Lạc Thanh Dương cùng Trương Hợp Hoan lên xe ngồi xuống, Trương Hợp Hoan nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, An Nhiên là con gái của bà , tại sao lại làm ra chuyện bán đứng con gái mình, bà làm vậy để đổi lại lợi ích gì?”
Lạc Thanh Dương lạnh lùng nói: “Chuyện gia đình tôi không liên quan đến cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện nhà bà thì đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng chuyện của An Nhiên thì có.”
“Trương Hợp Hoan cậu là loại người gì ta biết rõ, căn bản chỉ là ham muốn sắc đẹp của con ta, muốn lừa tình tiền mà thôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bà đánh giá cao tôi rồi.”
Lạc Thanh Dương giọng điệu mềm mỏng hẳn: “Trương Hợp Hoan nếu cậu quan tâm đến An Nhiên, cậu để cho con bé một con đường, ta sẽ tính toán tốt cho con bé, cậu đừng gây ảnh hưởng đến nó, được không?”