Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 547 - Chương 547: Người Mẫu (3)

Chương 547: Người mẫu (3) Chương 547: Người mẫu (3)

“Mục đích làm nhạc chỉ để lừa các cô gái trẻ?” Lạc Thanh Dương vẻ mặt tỉnh táo nói.

“Bà có phải là thấy tôi đối với An Nhiên không có ý tốt?”

“Tôi đối với mắt nhìn của mình rất tự tin.”

“Xem ra mắt nhìn đàn ông của Lạc tổng rất tốt.”

Những lời này khiến lòng Lạc Thanh Dương phản ứng dữ dội, lạnh lùng nhìn Trương Hợp Hoan, cho rằng cậu ta chế nhạo mình.

Trương Hợp Hoan cợt nhã cùng bà ta đấu mắt, cậu căn cứ vào hiểu biết về Lạc Thanh Dương, chồng trước bị bỏ tù, bây giờ bà ta cùng Nhạc Khai Sơn quan hệ mập mờ, nếu cảnh sát điều tra được Nhạc Khai Sơn thì chắc ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trương Hợp Hoan nói: “Nếu bà lo lắng cho An Nhiên như vậy, trừ khi bây giờ cô ấy bị nhốt vào thế giới chân không, miễn là cô ấy vẫn sống trong xã hội loài người, phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì không tránh được việc sẽ có đàn ông thương nhớ cô ấy. Đương nhiên với điều kiện là cô gái này phải giỏi giang.”

Lạc Thanh Dương lắc đầu nói: “Lần đầu tôi thấy một người nói chuyện lý lẽ, tự tin như cậu.”

“Còn tốt hơn lưu manh trốn chui trốn nhủi.”

Lúc này trợ lý của Lạc Thanh Dương gõ cửa bước vào, nói cho bà là diễn thử chuẩn bị bắt đầu rồi.

Trương Hợp Hoan đứng dậy rời đi, Lạc Thanh Dương nói: “Có hứng thú ở lại coi người mẫu của công ty tôi biểu diễn không?”

Trương Hợp Hoan cũng đang có ý này, liền đi theo Lạc Thanh Dương xuống phòng họp ở tầng 58. Ở đây dựng tạm một sàn diễn chữ T, bình thường người mẫu của công ty hay luyện tập ở đây, gần cuối năm nên tập đoàn Thiên Đại chuẩn bị tung ra bộ siêu tập mùa đông thứ hai. Gần đây người mẫu đều tăng cường tập luyện.

Trên sàn diễn chữ T, người mẫu đã mặc những mẫu thiết kế thời trang mùa đông của Thiên Đại, thể hiện khí chất tao nhã.

Sự xuất hiện của Trương Hợp Hoan làm không ít người mẫu chú ý đến, có người đi trên sàn catwalk nháy mắt với anh, Trương Hợp Hoan nhếch môi cười.

Lạc Thanh Dương không thích cười nói, nhưng có thể nhìn thấy rõ hành động của người mẫu công ty, trong lòng thở dài Trương Hợp Hoan này thật sự là một kẻ đào hoa, con gái nếu ở cạnh với loại người này sẽ rất nguy hiểm. Bà ban đầu không muốn An Nhiên muốn tham gia “Chúng ta đều là diễn viên”, nhưng mà An Nhiên rất kiên trì, bà cũng hiểu được chương trình lần này là cơ hội hiếm có, đương nhiên không muốn bản thân bóp chết tiền đồ của con gái.

Bởi vì đây là diễn tập, cho nên thứ tự trình diễn đều dựa theo chương trình chính thức tiến hành. Kiều Thắng Nam xuất hiện, mặc chiếc áo khoác khổng tước, những cộng lông chim sang trọng được cẩn thận xếp thành hoa văn trên áo, được may bởi kỹ thuật của thợ may chuyên nghiệp, từng chi tiết lông vũ được may bằng tay vào rất độc đáo, khâu rất tỉ mỉ làm nổi bật các chi tiết hoa bên cạnh. Áo khoác có phần cổ bằng lụa sa tang sang trọng, được tô điểm bằng cầu vai truyền thống, dây đai ở cổ tay và phần dây lưng phần eo phối với giày cao gót da trăn cùng giỏ xách trong suốt.

Nhìn rất sang trọng quý phái, phù hợp với khí chất cao ngạo lạnh lùng của Kiều Thắng Nam, khiến cô ấy càng thêm nổi bật.

Trương Hợp Hoan khen: “Không tệ!”

Lạc Thanh Dương nói: “Cậu là đang khen quần áo hay khen người?”

“Đều không sai!”’

Kiều Thắng Nam cũng thấy Trương Hợp Hoan đứng cạnh Lạc Thanh Dương, trong lòng tự hỏi, tại sao anh ta lại ở đây. Không phải mình đã cảnh báo anh ta rõ ràng, lại to gan như vậy, đem lời mình nói như gió thoảng qua tai.

Người tiếp theo lên sàn diễn là một ca sĩ nổi tiếng trong nước tên là Ngô Địch Khôn, sau đó anh ấy đã hát một bài hát vui vẻ, người mẫu cũng nhảy theo.

Lạc Thanh Dương cố ý hỏi: “Thế nào? Đây là ca khúc quảng bá mùa đông của công ty ta “Đầy màu sắc” .

“Không được hay lắm, trang phục khá ổn nhưng bài hát này vừa xuất hiện đã kéo xuống một bậc, cảm giác như một đám cưới phương Tây có hàng trăm chim phượng ca múa, nhìn rất không hòa hợp.”

Lạc Thanh Dương nói: “Nếu không thích thì cậu lên hát một bài đi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Lạc tổng, bà lại khích tôi rồi. Chừa cho người ta con đường sống đi, nếu tôi lên không phải ca sĩ kia sẽ không còn mặt mũi sao?”

Lạc Thanh Dương phát hiện ra con gái mình thích người này không phải là vô lý, dù sao cũng xuất thân là người phát thanh viên: “Không quan hệ gì, nếu cậu hát tốt hơn cậu ta, tôi dùng ca khúc của cậu khi quảng bá, hai trăm nghìn cũng là của cậu.”

Chờ anh chàng ca sĩ kia xuống, Trương Hợp Hoan cũng không khách khí bước lên, nhiều người mẫu đã nghe Trương Hợp Hoan biểu diễn, khi thấy anh tiến lên, bọn họ đều vỗ tay tán thưởng.

Ngô Địch Khôn muốn biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu cậu ta đến đây làm gì.

Trương Hợp Hoan chỉ vào cây đàn guitar anh ta đang cầm: “Anh này, có thể cho tôi mượn dùng nó không?”

Ngô Địch Khôn lắc đầu tỏ vẻ từ chối, đối với họ guitar không chỉ là một nhạc cụ mà còn là người bạn thể hiện tiếng nói trong tâm hồn, ở phương diện ý nghĩa nào đó thì ngang bằng với bạn gái, có người hỏi mượn bạn gái của mình, đương nhiên anh ta không muốn, hiện tại đã hiểu anh chàng này muốn phá mình.

Bình Luận (0)
Comment